Trần Sơ tôi đầy vẻ áy náy: “Cố phu nhân, thật ngại quá, vì Cố tổng chưa từng đưa tới chỗ vui chơi, tôi lại nghĩ hôm nay chỉ có mỗi ấy đến thôi. Chắc phu nhân sẽ không để ý mấy chuyện này chứ?”
Anh ta xin lỗi ánh mắt rõ ràng đầy sự khinh thường.
Cố Ký Xuyên đã kết hôn chưa từng dẫn vợ ra ngoài. Trong giới truyền tai nhau rằng tôi bị thất sủng.
Vậy nên, Trần Sơ chẳng quan tâm tôi có ngại hay không.
Buồn thật đấy, cũng đều là vai phụ với nhau, ta coi thường ai đây?
“Cố tổng đẹp trai quá đi mất, đúng là đại lão thương trường, người ta thích chết mất!”
Một tóc uốn xoăn đỏ rực cứ chăm chăm vào Cố Ký Xuyên, như sói đói thấy thỏ non.
Cố Ký Xuyên chẳng để ý ta, chỉ yên lặng nghịch một chiếc cúc áo.
Đó là… cúc áo của tôi!
Ánh mắt Trần Sơ đầy vẻ cợt, lén về phía trên góc chéo.
Bình luận lại náo nhiệt:
【Hóa ra camera giấu chỗ này, nam phụ à, vì bé Tư Ý thật sự quá cố gắng rồi. Nam phụ chân thuộc về độc giả chúng ta!】
【Incubus đang nghịch cúc áo của Tống Mạt kìa, cảnh tượng này thật quá mê người rồi, ôi trời ơi!】
【Tự nhiên thấy cốt truyện kỳ kỳ sao đó.】
【Incubus cứ như thức tỉnh ý thức nhân vật ấy nhỉ, càng nghĩ càng sợ.】
【Càng nghĩ càng đáng sợ, thôi không nghĩ nữa.】
…
“Cút!”
Ánh mắt Cố Ký Xuyên lạnh lẽo, khí thế mạnh mẽ áp đảo, tóc đỏ hoảng sợ tái mặt, liên tục cúi đầu xin lỗi.
Trần Sơ khẽ thở dài, vẫy tay cho mấy ra ngoài.
Cố Ký Xuyên vuốt ve cúc áo, quay sang tôi: “Anh đâu đến mức khát khao tới .”
Anh… đang giải thích với tôi à?
“Trần tổng, tôi đến đây vì hợp đồng. Mong tôn trọng chúng tôi một chút, đừng khiến vợ tôi hiểu lầm. À, cái camera phía trên kia, tự lo liệu đi, tôi không muốn tương lai có bất kỳ hình ảnh bất lợi nào liên quan tới Cố thị bị phát tán ra ngoài đâu.”
Cố Ký Xuyên phát hiện ra rồi!
Sắc mặt Trần Sơ trở nên vô cùng khó coi, lại không dám thể hiện bất kỳ sự khó chịu hay phẫn nộ nào ra ngoài.
Tôi vốn đang lo nghĩ không biết nên sao nhắc nhở Cố Ký Xuyên, không ngờ lại nhạy bén tới mức này.
Bình luận tiếp tục nhộn nhịp:
【Quả nhiên là người nắm quyền Tập đoàn Cố thị, một giây liền thấu âm mưu của nam phụ luôn, sảng khoái!】
【Nam chính đang gì thế này! Mấy bức ảnh hiểu lầm kia rõ ràng là tiết ngọt ngào quan trọng trong truyện mà, là chất tác cho cảm của nam nữ chính đó! Cố Ký Xuyên, không muốn cưới vợ nữa à?】
【Bạn trên kia ơi, incubus người ta còn chưa ly hôn kìa, người ta đang có vợ rồi, incubus người ta còn chơi cúc áo của vợ nữa, đáng sợ lắm nha!】
【Incubus không , chỉ lặng lẽ ma sát sinh nhiệt thôi.】
【Người 20 điểm môn vật lý ngang qua đây, tôi hiểu rồi, cảm ơn sư phụ!】
【Nhân tiện, ngày mai nữ chính hình như sắp cháy văn phòng đúng không nhỉ?】
Gây cháy văn phòng à?
À phải rồi, đây chính là tiết để Cố Ký Xuyên và Lâm Tư Ý nhất kiến chung đây.
Nghĩ tới đây, tôi chợt cảm thấy hụt hẫng. Quả nhiên, trong những cuốn tiểu thuyết này, nam chính đều chỉ dành cảm cho nữ chính thôi.
7
Trưa hôm sau, tôi một hộp cơm mang đến khu văn phòng ở tầng mười.
Vừa bước vào đã thấy ngay hiện trường đám cháy nhỏ.
Bình luận loạn xạ:
【Cuối cùng cũng chờ bé Tư Ý lên sàn rồi, bé con thật là dễ thương ngốc nghếch, vì muốn ăn cơm nóng mà chịu bao nhiêu khổ cực rồi.】
【Bé con vụng về chữa cháy đáng quá, nam chính đang ở gần đó, chắc cũng mê mẩn bé luôn rồi nhỉ.】
Tôi ngó quanh tìm kiếm, quả nhiên, Cố Ký Xuyên đang đứng ở phía sau quan sát.
【Dễ thương á? Đây rõ ràng là thiểu năng trí tuệ mà? Một đống tài liệu quan trọng bị cháy rụi, biển cấm còn ghi rõ ràng: văn phòng nghiêm cấm lửa trần kìa!】
【Ai đứng dưới ánh sáng mới là hùng chứ, chị em trên kia mắng hay lắm, nữ chính kiểu này đúng là khó ưa thật sự, không bằng ship CP “Tịch Mịch” còn thú vị hơn: thanh mai trúc mã + hiểu lầm + hôn nhân hợp đồng + mập mờ, tuyệt phẩm!】
Lâm Tư Ý cột tóc đuôi ngựa cao, mắt to tròn, nụ rạng rỡ.
Đối mặt lời chỉ trích của đồng nghiệp, ta bĩu môi bất mãn: “Tôi chỉ nấu một bữa cơm thôi mà, có cố ý đâu chứ, mấy người lớn chuyện quá rồi đấy!”
“Không phải chỉ cháy mấy tờ giấy vụn à, cùng lắm thì trừ vào lương tôi thôi!”
“Bây giờ mạng xã hội phát triển lắm nhé, tôi quay hết cảnh mấy người bắt nạt đồng nghiệp rồi, cẩn thận tôi tung lên mạng đó!”
Quản lý Lưu An cầm bình cứu hỏa, luống cuống dập lửa, giận dữ mắng lớn: “Cô là đồ thiểu năng hả! Công ty đã nghiêm cấm dùng lửa rồi mà!”
“Cô bị đuổi việc rồi, hôm nay lập tức cuốn gói đi cho tôi!”
Nghe thế, mắt Lâm Tư Ý lập tức đỏ hoe, vẻ mặt cực kỳ oan ức:
“Dựa vào đâu đuổi việc tôi chứ!”
Cô ta chu môi bất mãn.
“Ai tuyển cái đồ ngốc này vào? Cùng đuổi luôn!”
Góc tôi đứng rất khuất, vừa đúng lúc bắt gặp Lâm Tư Ý khi rơi nước mắt lại thoáng hiện nụ chiến thắng trên môi.
“Lưu An, người bị đuổi là đấy.”
Lưu An chính là người quản lý đang tức giận phát ngốc kia.
Không biết từ lúc nào, Cố Ký Xuyên đã bước tới trước mặt Lâm Tư Ý, đáy mắt xẹt qua tia dịu dàng.
Lưu An kinh ngạc há hốc miệng.
“Cố tổng, tôi…”
“Lâm Tư Ý, từ giờ trở đi, thư ký riêng của tôi.”
“Thật sao Cố tổng, em tên Lâm Tư Ý, rất lợi đó, sau này nhất định sẽ cố gắng thật tốt!”
Xung quanh xôn xao, bình luận nhanh chóng lướt qua.
【Nam chính vừa gặp Tư Ý bảo bối là trúng tiếng sét ái , chắc từ đây về sau cốt truyện sẽ không còn hỗn loạn nữa rồi, nam chính phải bảo vệ Tư Ý bé nhỏ của chúng ta thật tốt nhé.】
【Nam chính bị giảm IQ à? Tình tiết bắt đầu nổi điên rồi, nữ chính thiểu năng với nam chính tổng tài bá đạo, vừa sến vừa sến vừa máu chó!】
【Không phải, tôi nhớ rõ nam chính phải bị liệt chân rồi mới bắt đầu cảm với nữ chính chứ, đoạn đó biến mất rồi à?】
【Liệt chân cái gì mà liệt, con tiện nhân Tống Mạt cứ bám lấy không chịu ly hôn, tác giả bị ngu à, đổi kịch bản loạn cả lên rồi, né truyện này thôi.】
Tôi cũng như những người xem trong bình luận, hoàn toàn không hiểu nổi hướng đi của cốt truyện nữa. Nhưng trước mắt còn chuyện quan trọng hơn.
“Cố Ký Xuyên, Lưu An là nhân viên lâu năm của công ty, cả gia đình anhấy đều trông cậy vào anhấy, mẹ anhấy còn bị ung thư nữa. Chuyện hôm nay ấy đâu có sai, sao lại đuổi việc ấy?”
“Người phạm lỗi là Lâm Tư Ý cơ mà.”
Thấy tôi, Cố Ký Xuyên ngẩn người, vô thức bước về phía tôi.
“Cố tổng à, người ta đâu có sai gì đâu, chị này vô duyên vô cớ trách oan em, phải đòi lại công bằng cho em chứ.”
Lâm Tư Ý đột nhiên mở miệng, nước mắt lưng tròng. Cố Ký Xuyên lập tức dừng bước, ánh mắt tôi bỗng trở nên xa lạ, lạnh lùng.
“Tư Ý còn nhỏ, các người không thể bao dung ấy một chút sao?”
“Tống Mạt, đây là việc công ty, em đừng xen vào!”
Nói xong, đưa Lâm Tư Ý đi mất, để lại tôi ngượng ngùng bối rối, còn quản lý Lưu An thì đầy uất ức, thất vọng.
Trước lúc rời đi, Lâm Tư Ý hướng về tôi nở nụ chiến thắng.
“Đó là bà xã Cố tổng à? Đúng là mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần!”
“Xinh đẹp thì gì chứ, Cố tổng còn chẳng phải thích kiểu trà xanh như Lâm Tư Ý à?”
“Già mà còn thích cưa sừng nghé, tôi thấy Lâm Tư Ý trông còn già hơn Cố phu nhân nữa ấy chứ, Cố tổng đúng là thiên vị mà.”
“Tổng tài nào chả nuôi chim hoàng yến chứ.”
8
Về tới nhà, tôi mệt mỏi vô cùng, đầu óc rối loạn.
Những ngày trước ở cạnh Cố Ký Xuyên, những cảnh mập mờ kia tựa như một lỗi bug của truyện . Sau khi Lâm Tư Ý xuất hiện, tiết lại bắt đầu quay về quỹ đạo.
Cố Ký Xuyên gặp ta vừa gặp đã , đuổi việc quản lý Lưu An, cho Lâm Tư Ý thư ký riêng.
Biến số duy nhất, chính là tôi.
Tôi vẫn còn là vợ trên danh nghĩa của .
Bình luận cũng có người nhận ra điểm này.
【Tình tiết càng ngày càng kỳ quặc rồi, nam chính vẫn chưa ly hôn, tôi thật sự không nuốt nổi CP chính thức này nữa rồi, cứ như ngoại ấy.】
【Tin tưởng tác giả nhé, ấy sẽ xử lý ổn thôi. Tống Mạt cùng lắm chỉ thêm mấy chương diễn xuất mà thôi, vẫn chỉ là một hề, gia vị cho cảm nam nữ chính mà thôi.】
【Fan CP Tịch Mịch tan nát cõi lòng rồi, huhuhu, thôi thì trước khi BE ít nhất cho một cảnh hận đi? Hê hê hê.】
【Tôi biết ngay các chẳng thay đổi chút nào, đúng là mấy nhỏ biến thái mà.】
【Nếu nam chính thích nữ chính ngu ngốc kia, những tiết mập mờ ta với nữ phụ là cái gì đây! Lần đầu tiên ship CP mà tôi tức muốn xỉu luôn ấy!】
【Cầu xin tác giả, cho hận đi mà, tôi quỳ xuống luôn rồi này!】
【Tổ chức fan CP yếu đuối vô dụng bắt đầu hoạt !】
【Chờ xem, sắp ly hôn rồi đó, ban nãy nam chính đứng về phía nữ chính, đánh vào mặt nữ phụ một cú đau thế kia, nữ phụ kiêu ngạo lắm, chắc chắn không nhịn nổi đâu.】
Bạn thấy sao?