Không ai tưởng tượng nổi Tiểu Hy đã chịu đựng bao nhiêu dày vò tinh thần.
Cuối cùng, bé nhảy lầu tự sát, bỏ lại người bà thương mình nhất.
Lương Viên, thân của Tiểu Hy, mất hết niềm tin vào giáo viên.
Nên bé ra điều kiện: nếu tôi để bé thay thế Hạ Diệu Y lên biểu diễn vào ngày truyền hình trực tiếp,
thì bé sẽ đứng ra chứng.
Giờ đây, Lương Viên nằm trên giường bệnh, tái nhợt, nghẹn ngào :
“Thật ra em không ham lên sân khấu. Em muốn nhân cơ hội xuất hiện trên sóng truyền hình để vạch mặt ta.”
“Giờ chân em gãy rồi… Em chỉ có thể trông cậy vào thôi, Lương.”
“Vậy thì báo cảnh sát đi. Đến đồn cảnh sát sẽ mất thời gian, gọi thẳng điện thoại cho nhanh.”
9
Tôi vừa đứng dậy lấy điện thoại, thì cửa phòng y tế bị đá tung ra.
Chiếc điện thoại tôi đặt trên bàn bị cướp đi.
Hạ Diệu Y đứng giữa hai gã vệ sĩ, ngọt xớt trào phúng:
“Chỉ nghe học sinh thích méc , chưa từng thấy giáo lại đi méc người khác nha.”
Rồi ta ném điện thoại tôi vào bồn nước.
“Ơ, không cẩn thận rơi vào nước rồi, biết sao giờ?”
Sau lưng, Hạ Tử Lộ lên :
“Nhà tôi là doanh nghiệp công nghệ chip, điện thoại nhiều không đếm xuể, lấy cái khác cho xài là .”
Hạ Diệu Y ngoe nguẩy ngón tay, bộ đáng :
“Em suýt quên mất chuyện quan trọng. Bé Lương Viên bị thương, em tới đây là để quan tâm ấy nha.”
Cô ta bước lẩy bẩy lại gần:
“Thấy chưa, chị đã đừng giành sân khấu với em rồi mà.”
“Em biết chị bị Lương dạy hư thôi, kiếp sau nhớ rút kinh nghiệm nha.”
Lương Viên bị kích , toàn thân run rẩy không ngừng.
Hạ Diệu Y cúi người, tiếp tục giày vò bé:
“Chị run cầm cập như là vì nhớ lại lúc Tiểu Hy nhảy lầu đúng không?”
“Chị cũng không muốn mình biến thành ấy chứ hả?”
Lương Viên ôm đầu hét lên trong tuyệt vọng,
mà Hạ Diệu Y vẫn cứ không ngừng.
Tôi quát lên:
“Đủ rồi, Hạ Diệu Y!”
“Cuối cùng cũng sợ rồi! Hay quá, lần này là em thắng!”
Tôi tát thẳng vào mặt ta.
Ngay sau đó, ta ôm mặt gào lên:
“Cô dám đánh tôi!”
Tôi tóm tóc ta, đập đầu vào cánh cửa.
Một cục u to tướng nổi lên trên trán Hạ Diệu Y.
Tôi ra tay quá nhanh, hai gã vệ sĩ không kịp phản ứng.
Đến khi ta đập vào cạnh bàn sắt, má còn bị rạch một đường chảy máu.
Hạ Tử Lộ tức điên:
“Còn đứng đó gì! Bắt lấy ta!”
Hai gã đô con lập tức xông đến khống chế tôi.
“Anh ơi, mặt em bị thương rồi, thứ Sáu biểu diễn sao đây? Neo sẽ không thích em nữa đâu! Em muốn cào nát mặt con đó!”
Vừa dứt lời, có người chạy vào báo:
“Chủ tịch đến rồi!”
Tôi còn chưa kịp nghĩ “chủ tịch” nào,
thì đã thấy Hạ Diệu Y ôm mặt phồng chạy ra ngoài, giọng the thé kêu:
“Bố ơi ~ người ta bắt nạt con rượu của bố kìa!”
Một giọng nam quen thuộc vang lên:
“Ai dám đến con tôi, tôi phải xem là ai to gan thế!”
Hừ. Không ngờ lại là ông bố gả vào nhà tôi, cha ruột tôi.
Tôi bị vệ sĩ áp giải ra ngoài.
Tòa nhà hành chính phía đối diện, cửa phòng họp mở hé.
Tôi thấy Hạ Diệu Y ngồi lên đùi cha mình nũng,
còn tiểu tam đứng một bên vừa lau nước mắt vừa vu cáo.
Còn Hạ Tử Lộ thì tuôn ra toàn lời bẩn thỉu.
“Con đàn bà đó chẳng xem ba ra gì, không biết là chó cái nhà nào đẻ ra mà vô giáo dục đến !”
Tôi đạp tung cửa, nở nụ rạng rỡ:
“Chó cái nhà nào, ai đấy?”
Vừa thấy mặt tôi, cả người Hạ Như Thanh (cha tôi) chấn .
Ông ta như bị lửa đốt mông, từ ghế sô pha bật dậy, hai mắt run rẩy liên tục.
Hạ Tử Lộ hoàn toàn không nhận ra vấn đề, vẫn đứng đó chửi thẳng tôi.
“Con chó hoang, giờ mày lại còn chửi cả ba mày à!”
Nghe thấy câu đó, Hạ Như Thanh như bị một cú đập choáng váng vào đầu, kinh hãi và giận dữ quay ngoắt lại ông ta.
Chưa kịp phản ứng thì tiếng lanh lảnh của Hạ Diệu Y lại vang lên:
“Ha ha ha, cái bộ dạng dư thừa hóc môn nam kia đúng là giống y chang ba mày đấy!”
“Im miệng!” Hạ Như Thanh hạ giọng gắt gỏng, trừng mắt liếc tôi liên tục đầy kiêng dè.
“Ba ơi, sao ba không cho tụi con chứ? Cái loại không có giáo dục như nó, chắc là ba ruột chết sớm rồi. Mà ba hiện tại chắc cũng là cái loại đàn ông bán thân kiếm sống thôi!”
Hạ Như Thanh tức giận tát cho Hạ Diệu Y một cái ngay vào má bị thương.
Cô ta đau quá hét lên thất thanh.
Hạ Tử Lộ liền xông tới bảo vệ em :
“Ba! Diệu Y đâu có sai!”
Hạ Như Thanh lại trở tay tát thêm một cái nữa vào mặt thằng con riêng.
Tiểu tam thấy thế không ổn, vốn tưởng gọi chồng đến để chống lưng,
ai ngờ chồng lại như tiếp thêm khí thế cho đối thủ, liền nhào vào lòng Hạ Như Thanh:
“Anh à, sao lại thiên vị người ngoài !”
Tôi huýt sáo một tiếng, mỉa:
“Đúng là gia đình hòa thuận, vợ chồng thắm thiết, cha con ấm êm ghê.”
Hạ Như Thanh lập tức đẩy tiểu tam ra, nét mặt lại trở về với dáng vẻ nhút nhát thường ngày.
“Con à, ba không quen mấy người này, tụi nó đến bịa chuyện ăn vạ đấy.”
Lão bắt đầu não (hiếm hoi lắm mới có), gấp gáp bịa ra một lý do ngớ ngẩn:
“Dù con lén về nước trước, ba rất lo cho con, nên mới người điều tra, vừa nghe tin con bị bắt nạt là ba liền chạy tới!”
Câu này khiến cả ba mẹ con nhà kia sững người.
Hạ Diệu Y chớp mắt mấy cái, giọng dè dặt kéo tay áo lão:
“Ba… không phải ba bọn họ không thể nào tra ra chuyện của trường Minh Đức sao? Với lại, rõ ràng ta tên là Lương Vãn mà…”
Thì ra hai đứa con riêng này cũng biết thân phận thật của mình,
chỉ là cái gã “cha nuôi” của chúng không hề thật.
Tôi ngồi vắt chân trên sofa, nhàn nhã:
“Lão với hai người là tôi tên Tằng Phi à? Cười chết mất. Tôi và chị tôi sao mà mang họ của một kẻ gả vào nhà người khác ?”
Có lẽ trước nay Hạ Diệu Y vẫn tưởng cha mình là ông chủ quyền uy,
mẹ tôi là vợ cả, hai người là “môn đăng hộ đối”.
Giờ mới phát hiện ba mình chỉ là cái dạng bám váy phụ nữ, ưu thế tâm lý trong ta hoàn toàn sụp đổ.
“Cô dối! Cô lừa tôi!”
Hạ Diệu Y chộp lấy cốc nước trên bàn ném về phía tôi, tôi tránh .
Cô ta lao đến định đánh, bị vệ sĩ giữ lại.
Giằng co trong tuyệt vọng, ta gào khóc, mất hết lý trí.
Trước đây dù độc ác đến mấy, Hạ Diệu Y vẫn còn giữ lớp mặt nạ giả vờ dịu dàng thanh nhã.
Giờ thì lớp mặt nạ đó cũng nát bét.
“Tôi không hiểu tại sao một câu thôi mà phản ứng lớn như . Chẳng lẽ việc cha là đồ gả vào nhà người khác, lại là điều không thể chấp nhận đến sao?”
Mặt ta đỏ bừng, gào thét khản giọng:
“Tôi không phải là tầng đáy của chuỗi thức ăn! Tôi không phải là con của kẻ vô dụng! Tôi cũng là thiên kim tiểu thư, tôi cũng cao quý y như !”
Câu chẳng tổn thương gì tôi,
lại là sự sỉ nhục tột độ với Hạ Như Thanh.
Lão tức đến nỗi lỗ mũi phì khói, lại tát cho Hạ Diệu Y một phát nữa.
“Đây là chị con! Con còn điên loạn cái gì nữa! Mau cúi đầu xin lỗi chị đi!”
Hạ Tử Lộ lập tức xông ra chắn trước mặt em :
“Ba luôn cưng chiều em mà! Hôm nay sao lại bênh người ngoài? Xét về vai vế, em là út, nên chị phải nhường nhịn mới đúng!”
Tôi nghe mà muốn bật :
“Cô ta là út, còn cậu là con của thiếp.”
“Không rõ thứ – đích là các người lại nước tới.”
“Thì sao? Mẹ không mới là tiểu tam! Cô không biết hả? Tài sản của mẹ đã bị ba tôi âm thầm chuyển hết rồi!”
Lời này chọc thẳng vào cơn thịnh nộ của Hạ Như Thanh.
Lão đá thẳng vào đầu gối thằng con riêng:
“Tới lượt mày mở miệng à?”
“Phi Phi à, con đừng tin bọn họ! Ba trong lòng chỉ có con, có chị con, và mẹ con thôi. Mấy đứa kia chỉ là ba nuôi chơi cho vui thôi!”
“Nghe lời ba, đừng kể với mẹ con nhé.”
Để thể hiện thành ý, lão lôi Hạ Diệu Y tới:
“Xin lỗi chị con đi!”
Nhưng Hạ Diệu Y nào chịu, lăn lộn dưới đất gào khóc.
Tôi chạm vào chiếc tách trà trên bàn:
“Tôi chẳng cần lời xin lỗi, tôi muốn đưa ta vào tù.”
Trước đây tôi có , thì Hạ Tử Lộ và Hạ Diệu Y cũng chỉ khẩy.
Nhưng giờ, khi biết tôi là Nhị tiểu thư của Tập đoàn Thâm Lam,
họ hiểu rõ tôi hoàn toàn có khả năng tống cả hai vào ngục.
Mặt hai người đó lập tức trắng bệch không còn giọt máu.
Hạ Như Thanh cũng hiểu tôi là .
Lão vuốt mặt, cố kéo lại thể diện:
“Dù gì cũng là người một nhà… họ cũng là con của ba, đừng căng như …”
Tôi lớn giọng:
“Là tôi muốn căng sao? Ông đi mà hỏi đứa con riêng của ông những gì! Hai cái thứ hàng lỗi kia, nửa tiếng trước còn đứng trước mặt tôi vênh váo tự nhận là thiếu gia tiểu thư Thâm Lam đi lừa đảo, ngược đãi học và giáo viên! Một bên nhà tôi đang từ thiện, bên kia nhà ông hoại âm đức. Tôi tống hai thứ tạp chủng kia vào tù còn chưa đụng đến ông, ông nên cảm ơn trời đất đi!”
“Ông biết tôi từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, chẳng có chút thân nào trong mắt. Nếu ông ép tôi đến đường cùng, ông cũng chẳng khá hơn đâu!”
Không biết lời tôi có dọa Hạ Như Thanh hay không.
Nhưng Hạ Tử Lộ và Hạ Diệu Y thì thật sự đã hoảng loạn.
Hạ Tử Lộ dựa vào tường, chân run như nhũn.
Hạ Diệu Y phịch xuống đất, quỳ sụp, gào đến khản tiếng:
“Ba ơi, ba đừng bỏ con! Con sai rồi! Con không muốn vào tù!”
Bạn thấy sao?