5
Tôi lao nhanh về phía phòng bệnh nhi.
Trong đầu cứ quanh quẩn những lời bàn tán ban nãy.
“Nghe là tiểu thư nhà họ Giang bỏ độc vào đồ ăn của con bé.”
“Không thể nào, mẹ kế độc ác ngoài đời thật sao?”
Tôi vừa đến cửa phòng bệnh thì thấy cửa hé ra một khe nhỏ.
Giang Kính Uyên cúi đầu, giọng thấp xuống:
“Xin lỗi, tôi không biết con bé dị ứng với xoài, tôi không nên cho con bé uống nước xoài.”
Chu Tri Diễm vỗ về ta:
“Không sao đâu, chỉ là tai nạn thôi.”
“Nếu trách thì trách Trang Nhất Nguyệt không chịu quan tâm con, đến việc con bé dị ứng với xoài cũng không biết.”
Chỉ để dỗ dành vợ chưa cưới, ta liền đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi.
Chu Tri Diễm, đúng là khốn nạn thật đấy.
Tôi đứng nép vào góc tường, chờ họ rời đi rồi mới lẻn vào phòng bệnh.
Nhuyễn Chi vừa mới tỉnh dậy.
Con bé chớp mắt lờ mờ, rồi bỗng nhiên mắt sáng lên.
Nó vươn hai tay về phía tôi:
“Mẹ ơi, mẹ ơi, ôm con!”
Tôi cau mày:
“Tại sao con lại cố ăn xoài?”
Nhuyễn Chi từ nhỏ đã rất ngoan, biết rõ mình dị ứng xoài sẽ rất khó chịu, nên chưa bao giờ đụng vào.
Hơn nữa, tôi hiểu rõ Giang Kính Uyên. Với thân phận và đầu óc của ta, chắc chắn không rảnh đi cái chuyện ngu ngốc này.
Chỉ có thể là do chính Nhuyễn Chi cố ăn.
Con bé dụi vào lòng tôi, giọng lí nhí:
“Mẹ ơi, con xin lỗi, con nhớ mẹ quá.”
“Con biết mẹ đang ở bệnh viện.”
“Nếu con bị dị ứng, ba nhất định sẽ đưa con đến bệnh viện.”
Nam Thành có cả nghìn bệnh viện, xem ra con ngốc này may mắn, thật sự tìm thấy tôi.
Con bé híp mắt:
“Tuyệt quá, cuối cùng cũng gặp mẹ rồi!”
Tôi sắp tức chết với con bé:
“Nhà họ Chu có ăn có uống, con còn muốn mẹ gì? Sau này không thế nữa, cũng không nhớ mẹ. Mẹ rất bận, mẹ đi đây.”
Bàn tay nhỏ xíu của con bé nắm chặt lấy tôi, không chịu buông.
Mắt đỏ hoe, nó năn nỉ:
“Mẹ ơi, mẹ ở lại với Nhuyễn Chi một chút nữa thôi, chỉ một chút thôi không?”
Con bé chạm vào mũi tôi.
“Mẹ còn đau không? Mũi còn chảy máu không?”
Giây phút đó, một nỗi buồn dâng lên trong lòng tôi, đau đớn đến nghẹt thở.
Nếu không phải tôi sắp chết…
Làm sao tôi lại không muốn nuôi con bé chứ?
6
Nhuyễn Chi ôm tôi, ríu rít kể chuyện không ngừng.
“Nhà ba to lắm, nhiều người nữa. Nhưng cứ nghĩ đến mẹ ở một mình, con lại thấy hơi buồn.”
“À đúng rồi mẹ ơi, con có cái này cho mẹ.”
Con bé lục lọi trong chiếc túi vải nhỏ có hình dâu tây, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
“Nhẫn này đẹp lắm, mẹ đeo chắc chắn sẽ rất hợp.”
“Mẹ ơi, mẹ đeo một ngày thôi nha, rồi bán đi, là có tiền chữa bệnh rồi!”
“Con còn hỏi ba xin tiền nữa, ba không cho. Ba con là con nít, không đòi tiền.”
Sắc mặt tôi lập tức sa sầm xuống:
“Chiếc nhẫn này ở đâu ra? Con lấy từ nhà ba à?”
Nhuyễn Chi cúi đầu, không lời nào.
Tôi suýt chút nữa phun ra một búng máu.
“Ai dạy con ăn cắp hả? Mẹ đã dạy con như sao?”
“Con còn đi xin tiền ba nữa?”
Tôi không dám nghĩ Chu Tri Diễm sẽ con bé thế nào.
Một người phụ nữ thực dụng, ham tiền, lại sinh ra một đứa con cũng giống y hệt mình.
Tôi không có sự lựa chọn khi sinh ra trong nghèo khó, lăn lộn trong vũng bùn suốt hơn hai mươi năm.
Nhưng tôi không muốn Nhuyễn Chi đi lại con đường khốn khổ của tôi.
Giọng tôi quá lớn, con bé có chút hoảng sợ.
Nước mắt nó rơi lã chã:
“Mẹ ơi, con không có ăn cắp con nhặt trong nhà ba.”
“Trả lại ngay! Không những chuyện này nữa, nghe rõ chưa? Nếu không, sau này mẹ sẽ không gặp con nữa.”
Nhưng tôi chợt nhận ra…
Có lẽ tôi cũng chẳng còn “sau này” để mà gặp con nữa.
Mũi tôi cay xè, khó chịu.
Tôi nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, đang định đưa lại cho con bé thì…
Rầm!
Cánh cửa bệnh viện bị đẩy mạnh đến mức vang lên một tiếng lớn.
Cái bóng cao lớn của Chu Tri Diễm phủ trùm lên người tôi.
Anh ta tôi chằm chằm, ánh mắt sắc bén đầy căm hận.
“Không phải là đã chết rồi sao? Sao vẫn chưa chết ?”
“Còn dạy con ăn trộm, vòi tiền? Cô xứng mẹ sao?”
7
Nhuyễn Chi nhào tới, ôm chặt lấy chân Chu Tri Diễm.
“Ba ơi, là con tự lấy, không liên quan đến mẹ!”
Đối diện với con bé, Chu Tri Diễm cố gắng kìm nén cơn giận.
“Ba có chuyện muốn với mẹ con, con ra ngoài chơi với dì Giang một lát nhé.”
Giang Kính Uyên theo sau, liếc tôi một cái, rồi bước tới định dẫn Nhuyễn Chi đi.
Nhưng con bé chết sống không chịu, mắt đầy nước, kiên quyết đứng chắn trước mặt tôi.
“Ba ơi, ba ơi, mẹ còn đau lắm, ba đừng đánh mẹ!”
“Ba giận thì đánh con đi, đừng đánh mẹ!”
Chu Tri Diễm thẳng tay ra hiệu cho Giang Kính Uyên bế Nhuyễn Chi ra ngoài.
Tiếng khóc nghẹn ngào của con bé ngày càng xa.
Phiền thật, đến tôi cũng muốn chạy ra theo nó.
Trong chớp mắt, trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Chu Tri Diễm, bốn mắt nhau.
Anh ta tôi với ánh mắt đầy chế giễu:
“Tôi cố để một chiếc nhẫn phép thử, quả nhiên không ngoài dự đoán.”
“Đứa trẻ bị dạy hư rồi.”
Tôi đã rồi mà, dù nhà họ Chu có giàu đến đâu cũng không thể để nhẫn kim cương vương vãi đầy đất, chờ trẻ con nhặt .
“Tôi dạy con rất tốt đấy chứ. Nếu không phải tôi không thể nuôi nó, còn lâu tôi mới để nó rơi vào tay .”
“Không thể nuôi? Vì mắc bệnh nan y, cần một số tiền lớn để chữa trị? Đây là chiêu lừa mới của à?”
Chu Tri Diễm chính là kiểu người như .
Một khi đã không tin tôi, ta thậm chí lười kiểm chứng thật giả.
Anh ta chỉ tin vào những gì mình tận mắt thấy.
Anh ta tiến lại gần, gần đến mức như sắp bóp cổ tôi.
“Cô không biết mình ác độc đến mức nào sao? Cô vứt bỏ con bé, còn lừa nó rằng sắp chết, khiến nó ngày nào cũng khóc vì nhớ mẹ.”
“Nhuyễn Chi cố mình bị dị ứng, ói mửa đến khổ sở chỉ để tìm . Cô đã bỏ bùa gì, khiến một đứa trẻ con cũng bị lừa theo diễn trò thế này?”
Nghĩ đến gương mặt sưng đỏ vì dị ứng của Nhuyễn Chi, mắt tôi đau nhức, cay xè.
Nhưng tôi vẫn không quên phải chọc giận Chu Tri Diễm thêm nữa.
Anh ta càng ghét tôi, càng có thể chăm sóc Nhuyễn Chi tốt hơn, không để con bé quay lại tìm tôi.
“Tôi vốn là loại người như thế, đâu phải mới biết hôm nay? Còn không phải tại cứ lần lữa không chịu đưa tiền sao?”
“Cho tôi tám triệu, cắt đứt quan hệ giữa tôi và Nhuyễn Chi. Từ nay về sau, tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời các người.”
Ánh mắt Chu Tri Diễm như bốc lửa.
“Trang Nhất Nguyệt, còn có trái tim không?”
“Cô chỉ muốn lấy tiền rồi biến mất, bỏ con lại để đi tìm đại gia khác đúng không?”
Tôi tiếp tục chọc tức ta:
“Trẻ con phiền lắm, muốn nuôi thì cứ nuôi. Không nuôi thì tôi đem nó đến trại trẻ mồ côi.”
Anh ta thực sự muốn lao đến dạy dỗ tôi, mũi giày đá mạnh vào chân giường, phát ra tiếng chói tai.
Trợ lý nghe tiếng liền đẩy cửa bước vào:
“Chu tổng, ngài còn một cuộc họp cần tham dự.”
Anh ta nhanh chóng kéo Chu Tri Diễm lại:
“Trang tiểu thư, phiền rời đi trước.”
Chu Tri Diễm ngồi xuống ghế, cố gắng kiềm chế cơn giận.
Nhưng tôi vẫn không biết sợ, bước tới gần ta hơn.
“Chu Tri Diễm, tất cả những năm qua đã bao giờ nhớ đến điểm tốt của tôi chưa? Dù chỉ một lần?”
8
“Thật ra, tôi cũng có chút hoài niệm khoảng thời gian chúng ta bên nhau.”
Câu này tôi không lừa ta, là thật lòng.
Bởi vì, những ngày đó, tôi chưa bao giờ thiếu tiền.
Không như bây giờ, chỉ mới trả vài ngày viện phí, đã chẳng còn tiền mà ăn.
Chu Tri Diễm tôi thật sâu, yết hầu khẽ trượt lên xuống, rồi quay đầu đi.
Xem ra, ta cũng không phải hoàn toàn vô với tôi.
“Chu Tri Diễm, nể chúng ta từng ngủ chung chăn gối, hay là cho tôi mượn mười vạn đi? Tôi không đủ tiền viện phí rồi.”
Ánh mắt ta tràn đầy kinh ngạc, không tin nổi.
“Hoặc năm vạn cũng mà.”
Khuôn mặt ta đanh lại, nghiến răng gằn từng chữ:
“Cút đi! Một xu tôi cũng không cho !”
Cút thì cút.
Tôi vừa bước đến cửa, bỗng nghe tiếng ta gọi giật lại, giọng mệt mỏi mà lạnh lùng.
“Nhìn Nhuyễn Chi lần cuối đi. Sau này, tôi sẽ không để gặp nó nữa.”
Tôi siết chặt tay nắm cửa, cố gắng điều chỉnh hơi thở.
“Không .”
Bởi vì tôi sợ, chỉ cần ôm lấy cơ thể nhỏ bé ấy vào lòng một lần nữa, tôi sẽ không nỡ buông tay.
Bạn thấy sao?