Những con dòi trắng bệch đang bò qua bò lại trên người bà ấy, chầm chậm trườn khắp cơ thể rách nát.
Bên cạnh là một tấm thiệp màu vàng óng, trên đó viết:
“Cố Lan cầu xin tôi đừng hỏa táng bà ấy, mà hãy hiến xác cho Đại học Y, là để cống hiến cho ngành y học.
Nhưng tôi đã điều tra rõ rồi, tôi biết lý do thật sự là vì bà ấy và có một lời hứa.
Làm tiêu bản để ‘ở lại bên con mình’ — tôi thực sự cảm đó, thật đấy.
Thế nào?
Có thích món quà Trung thu này không, tiểu quái vật?”
Hôm đó, khi tôi định mở cửa rời phòng, thì nghe thấy tiếng từ dưới giường — là mẹ tôi đang cố gắng báo hiệu cho tôi đừng đi ra ngoài.
Ngay cả khi bà đã thành ra thế này… bà vẫn cố gắng cứu tôi.
Bà bị nhét vào gầm giường… lúc đó bà vẫn còn sống.
Vậy bà… phải đau đớn đến nhường nào?
Đầu tôi trống rỗng, tiếng ù ù vang vọng bên tai, trước mắt là một mảnh trắng xóa.
Một cảm giác tôi chưa từng có trào lên trong lồng ngực, tôi không thể thở nữa.
Mỗi một tấc da thịt trên người đều đau như bị xé nát.
Sống mũi tôi cay xè, nước mắt rơi lã chã.
Tình của mẹ… khiến con quái vật này mọc ra trái tim.
15
Tôi phát điên, lao thẳng ra khỏi phòng.
Không thể để Bạch Thư chết dễ dàng như .
Cô ta phải sống, phải chịu đau đớn tột cùng, phải trả giá từng chút một.
Thì ra là như …
Tôi đếm từng con cổ trùng trên người mình, nghĩ xem loại nào có thể khiến người chết sống lại — tôi muốn giữ ta sống để hành hạ tiếp.
Tôi lao xuống lầu…
Thi thể của Bạch Thư biến mất.
Cô ta… giả chết?
Cô ta còn sống?
Tuyệt quá…
Tôi phải tìm ta, ném ta vào vạn trùng — nơi đầy rẫy rắn rết, sâu bọ và kiến lửa.
Để từng ngày từng đêm, ta bị cắn, bị ăn sống.
Không đúng… như còn nhẹ nhàng quá.
Phải lăng trì xử tử, từng mảnh thịt bị róc xuống.
Nhưng như vẫn chưa đủ…
Chắc chắn… vẫn còn cách chết đau đớn hơn nữa.
16
Sáu năm sau, tôi đã trở thành một bác sĩ ngoại khoa.
Tôi cũng đã học cách giả vờ là một người bình thường.
Một trong những bệnh nhân tôi từng cứu sống — ông Lý, là một thám tử tư.
Hôm nay, ông ấy mang đến cho tôi một tin cực lớn:
Đã tìm ra tung tích của Bạch Thư.
Cuối cùng cũng tìm rồi.
Toàn thân tôi rạo rực.
Dưới làn da, cổ trùng bắt đầu xôn xao, nhấp nhổm chờ đợi.
(Hết truyện)
(mấy bộ nuôi cổ miêu cương rõ hay mà toàn kết mở, ko tìm phần sau mn ạ, link phần sau tác giả ghi ở cmt mà lỗi ko xem , tìm văn án gốc trên gg cũng chỉ ra phần này.)
Bạn thấy sao?