Bí Mật Của Nữ [...] – Chương 4

Nếu để lộ, tôi sẽ gặp rắc rối lớn.

Buổi trưa xuống nhà ăn cơm, biệt thự đã dọn dẹp sạch sẽ.

Cặp vợ chồng già họ Bạch ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, nhiệt vẫy tay gọi tôi xuống ăn cùng.

Biết tôi là cổ nữ mà vẫn dám cùng bàn ăn cơm?

Gan lớn thật đấy.

Tôi kéo ghế ngồi xuống, lén thả một con cổ trùng giấu trong móng tay vào món ăn.

Bạch Thư liếc tôi một cái, không gì.

Cặp vợ chồng kia vừa ăn vừa khen món ngon, ăn hết cả phần có trộn cổ trùng.

Tụi họ còn sống đến bây giờ chắc chắn là nhờ có Bạch Thư bảo vệ.

Giờ tôi đã điều khiển bọn họ rồi, tôi ra lệnh cho bọn họ thả hai còn sống sót.

Hai kia thật đáng thương, trở thành món tiêu khiển cho đám tâm thần này.

Tôi họ một cái — sợ tới mức run lẩy bẩy.

Tẻ nhạt.

Không còn gì để chơi.

Tôi đúng là người tốt bụng, thả cho họ một con đường sống.

Tôi thực sự muốn kể chuyện này cho mẹ nghe, để xem bà ấy có bất ngờ không.

Nhưng mẹ đã chết rồi.

Bị thiêu thành tro, hóa thành một nắm bụi xám.

Bỗng dưng tôi thấy… chẳng còn gì thú vị nữa.

Thế giới đột nhiên trở nên vô vị đến lạ thường.

Tối đó, Bạch Thư đứng trên ban công, ngẩng đầu ngắm trăng, sau đó quay lại tôi, :

“Trung thu năm nay nhất định sẽ rất đặc biệt đấy.”

Tôi không đáp lời.

Cô ta lại hỏi:

“Phải rồi, mày tìm thấy quà tao tặng chưa?

Quà của mày khác với bọn kia, là bản duy nhất, rất đặc biệt.”

“Tao tìm kỹ cả phòng rồi, chẳng thấy cái gì cả.” — tôi đáp.

Bạch Thư ra vẻ bất ngờ:

“Ơ? Không thể nào!”

“Lúc mày còn chưa vào ở, tao đã đặt quà sẵn trong phòng rồi.”

“Chắc là mày tìm chưa kỹ thôi.”

Tôi hoàn toàn không tin lời ta.

Tôi đã định hạ cổ lên người Bạch Thư, ta cảnh giác quá cao, tôi không tìm cơ hội.

Ban đầu tôi chỉ định trộm tro cốt của mẹ rồi rời đi, trực giác mách bảo tôi rằng đêm Trung thu này sẽ có chuyện rất hay ho xảy ra, nên tôi ở lại.

Sau biệt thự là một ngọn núi nhỏ.

Tôi leo lên đó, đặt cây sáo ngọc lên môi thổi khẽ một khúc.

Từ trong bụi cây, mấy con rắn xanh lục tục bò ra.

Tôi nhặt một con, để nó cuộn quanh cổ tay.

Nó lè lưỡi liếm nhẹ tay tôi.

“Wow, rắn mà không cắn em à? Tại sao ?”

Một giọng nam tươi sáng, đầy vẻ hưng phấn vang lên sau lưng tôi.

Tôi quay đầu — là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi.

Bên cạnh còn có một kẻ ăn mặc như hòa thượng.

“Em bị dọa rồi à? Đừng sợ.

Anh là Lê Diễn.”

“Vẫn chưa trả lời câu hỏi của đấy nhé!

Rắn sao lại không cắn em? Hay là em hiểu tiếng của chúng?”

“Thế em có hiểu tiếng chim không?”

Chưa để tôi kịp đáp, hắn ta đập tay như tỉnh ngộ:

“Nhất định là có!

Em hiểu lời vật, em là công chúa đích thực!”

“Bạch Thư không lừa rồi!”

Lê Diễn sải bước tới, muốn nắm lấy cổ tay tôi.

Hòa thượng bên cạnh nghiêm giọng:

“Cô ta là cổ nữ, thưa ngài.

Không thể trực tiếp chạm vào .

Vợ chồng họ Bạch cũng bị ta hạ cổ rồi.”

“Không sao, không sao, rửa sạch là mà.”

Lê Diễn tươi đầy rùng rợn, vươn tay về phía tôi…

10

Tôi lạnh lùng hai kẻ trước mặt.

Chiếc chuông bạc trên cổ tay khẽ rung lên, phát ra âm thanh trong trẻo.

Trong rừng, những con rắn bắt đầu rục rịch trườn ra, thân mình uốn lượn, đầu ngẩng cao, lưỡi lè ra phun phì phì, nhanh chóng bao vây hai kẻ kia.

Chúng thẳng lưng lên, rít từng tiếng dài, những cặp mắt lạnh lẽo không chút sinh khí chằm chằm vào Lê Diễn và vị hòa thượng.

Dưới lớp da tôi, đám cổ trùng cũng bắt đầu rục rịch không yên, trườn tới trườn lui như thể sắp tràn ra ngoài.

“Đừng kích mà, bình tĩnh nào.” — Lê Diễn thở dài.

“Bộ dạng của em lúc này, thật khiến nhớ tới một người.”

“Gì mà… Lan… Lan gì đó, không nhớ rõ tên.”

“Cô ta là ‘công chúa’ mà nhà họ Bạch gửi tới lần trước. Nhìn cũng xinh, hơi lớn tuổi, lại thích giả bộ đoan chính.”

Lê Diễn , tiếp tục :

“Anh là người không thích cưỡng ép, nên trả ta về.”

“Nhà họ Bạch vì muốn bù đắp, đã mời tới xem một buổi… ‘lột da sống’.”

“Cứ rạch một đường trên trán, đổ thủy ngân vào trong… cực kỳ kích thích.”

“Cô ta mà không kêu lên một tiếng nào.

Chỉ vì Bạch Thư một câu.”

Tôi siết chặt nắm , móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay:

“Câu gì?”

Lê Diễn ha hả:

“Bạch Thư bảo: ‘Nếu mày dám kêu, tao sẽ bắt con mày.’”

“Chỉ một câu đó, là đủ khiến ta cắn răng chịu đựng mọi tra tấn.”

Một luồng cảm mãnh liệt xộc thẳng lên đầu, tôi muốn hắn ta.

11

Tôi cứ nghĩ sẽ là một trận chiến cam go, đã chuẩn bị sẵn sàng để bỏ lại nửa cái mạng.

Không ngờ lại giải quyết dễ dàng đến .

Lê Diễn và vị hòa thượng ngã vật ra đất, toàn thân run rẩy.

Đám rắn lao đến, không ngừng chui vào mắt, vào tai bọn chúng.

Những con mắt bị ép bật ra, lăn lông lốc dưới đất, một viên lăn đến sát chân tôi.

Tôi giẫm nát.

Sợ hòa thượng có chiêu gì chưa tung ra, tôi lại thả thêm vài con cổ trùng lên người hắn, đảm bảo chắc chắn hắn chết.

Tôi quay người, trở lại biệt thự.

12

Cửa biệt thự mở toang.

Bạch Thư đang ngồi trên ban công, vừa thấy tôi về, ta vui vẻ cất tiếng:

“Cô còn sống trở về rồi à?”

“Vậy là Lê Diễn chết chắc rồi nhỉ.”

“Hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời, thật sảng khoái.”

Cô ta ngẩng đầu liếc tôi:

“Đừng tôi bằng ánh mắt đó. Trước khi chết, tôi còn giúp một chuyện tốt đấy.

Nếu không nhờ tôi, tưởng mình có thể dễ dàng giải quyết đám Lê Diễn sao?”

“Lê Diễn bên cạnh nuôi không ít dị nhân, bọn họ sớm đã phát hiện hai ông bà nhà họ Bạch bị hạ cổ có gì đó không ổn.

May mà tôi đã sớm lấy mảnh vải dính máu chia ra nhiều phần, giấu vào gối của từng người bọn họ.”

“Nhưng mà có thể diệt họ, cũng giỏi đấy.”

“Tôi sẽ .” — Tôi gằn từng chữ.

Chuyện ta với mẹ khiến tôi vô cùng tức giận.

Tôi đã quyết định cắt đầu ta mang đi ngâm rượu.

Bạch Thư chỉ mỉm nhàn nhã:

“Con người ai chẳng phải chết, cái chết chẳng có gì đáng sợ.

Ngay từ ngày đầu tiên bị ba mẹ của Cố Lan (mẹ tôi) bán cho người ta quà biếu, tôi đã muốn chết rồi.

Họ tự xưng là đại phú đại quý, thật ra chỉ là cái vỏ rỗng, đến mức phải lấy chính con mình ra để lấy lòng người khác.”

“Nhưng tôi vẫn chưa tận mắt thấy những kẻ ác ấy đau đớn chết đi, thì sao tôi có thể chết .”

Tôi lạnh, xoay cổ tay, ra lệnh cho hai vợ chồng nhà họ Bạch tự thiêu trước mặt Bạch Thư.

Ngọn lửa đỏ rực bốc lên, thiêu đốt da thịt, mùi cháy khét lẫn mùi mỡ người tanh ngậy lan khắp phòng.

Tiếng kêu gào đau đớn vang lên, vang vọng khắp biệt thự.

“Bây giờ thấy rồi, chết chưa?” — tôi khinh miệt hỏi.

Bạch Thư khẽ , gật đầu:

“À, vốn dĩ tôi còn định chờ đến đêm Trung thu, nếu vẫn chưa tìm ra món quà tôi để lại, tôi sẽ đích thân mang đến cho .”

“Tôi thật sự rất muốn biểu cảm của khi nhận nó.”

“Tôi giúp , là thật.

Vì tôi muốn mượn tay để trả thù.”

“Nhưng tôi căm ghét Cố Lan, cũng là thật.”

Cô ta đưa súng lên chĩa thẳng vào cằm mình:

“Chúc mừng Trung thu sớm, quái vật nhỏ.”

Tiếng súng vang lên.

Viên đạn xuyên thẳng qua đầu ta, nở ra đóa hoa máu.

Cô ta ngã xuống, chết không nhắm mắt.

13

Giờ đây, tất cả mọi người đều đã chết.

Tôi đã sống trong trạng thái căng thẳng quá mức suốt bao ngày, giờ cảm thấy kiệt sức,

ngã xuống giường ngủ một mạch đến trưa hôm sau.

Trong lòng trống rỗng.

Tôi không biết nên đi đâu.

Cũng chẳng muốn quay về nhà bà cụ.

Không hiểu vì sao, ở lại căn phòng mà Bạch Thư sắp xếp cho tôi, tôi lại thấy có chút bình yên.

Giống như… mẹ vẫn luôn ở bên tôi.

Tôi tìm hộp tro cốt của mẹ, đặt trong phòng của Bạch Thư.

Tôi kiếm tạm chút đồ ăn, rồi ôm hộp tro ấy ngủ thiếp đi.

Đến tối hôm sau, tôi bị mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi đánh thức.

Mùi nặng đến mức tôi suýt nôn.

Tôi có chút luyến tiếc nơi này, tôi phải rời đi.

Tôi mở hộp tro cốt ra, định đổ tro vào túi mang theo.

Nhưng màu của đám tro đó… rất kỳ lạ.

Tôi dùng móng tay gẩy một chút, đưa lên mũi ngửi.

Không phải tro cốt… mà là… sữa bột.

14

Tôi mặt mày u ám, ném mạnh hộp tro cốt xuống đất.

Sữa bột văng tung tóe đầy sàn.

Trăng tròn lơ lửng cao trên bầu trời.

Tôi lần theo mùi hôi thối nồng nặc, đi đến bên giường.

Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm xấu.

Có những kiểu giường thiết kế rỗng bên trong để tiết kiệm diện tích — chỉ cần lật lên là có thể chứa đồ.

Tôi run rẩy đưa tay nâng mép giường lên.

Bên trong, một thân thể đầy máu me bê bết nằm đó.

Toàn thân bị lột sạch da, máu thịt đỏ tươi lộ ra như đang cháy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...