Bí Mật Của Những [...] – Chương 5

14

Ngày tin đồn tôi “chết” lan truyền.

Cư dân mạng và fan hâm mộ đồng loạt gọi tên người nhà và quản lý cầu lên tiếng xác nhận.

Nhưng mẹ tôi, người thân duy nhất, đã chẩn đoán mắc chứng mất trí nhớ hai năm trước, hiện đang điều dưỡng trong viện dưỡng lão.

Giang Dao và cả studio đều không liên lạc với tôi, còn lo lắng hơn cả người ngoài.

Và Trần Tư Việt, ta đổi ảnh đại diện thành màu đen.

Địa chỉ IP hiển thị ở Giang Thành.

Chỉ với một thái này, tất cả mọi người tin chắc rằng tôi đã thật sự qua đời.

3 giờ sáng, Trần Tư Việt bình luận dưới bài đính chính của tôi:

【Vợ ơi, nhớ em quá.】

【Em xem, quãng đời còn lại phải sống thế nào đây?】

【Là sai, tại sao em lại dùng chính cái chết để trừng ?】

【Nếu có thể, ước gì người chết là .】

【Xin lỗi, không nên em giận.】

【Anh là cầm thú.】

【A Ảnh, chẳng lẽ kiếp này chúng ta thực sự cứ thế bỏ lỡ nhau sao?】

【Anh không cam tâm.】

【Số phận của em không phải do ông trời quyết định, mà là do . Anh sẽ đích thân đến đón em về.】

Toàn mạng chia sẻ “Nhật ký hồi ức về người vợ quá cố” mà ta viết.

Anh ta ngoại suốt mười năm, bán đứng bí mật của tôi, vẫn là một người đàn ông chung sâu sắc.

Mọi ân oán, chỉ cần tôi chết, đều có thể xóa sạch.

Không ai quan tâm đến “cái chết” của tôi, tất cả sự ý đều dồn vào gã đàn ông si kia.

【Tối qua tôi mơ thấy đám tang của chị tôi, rể khóc rất thảm.】

【Haizz, đúng là số phận trêu ngươi. Vừa mới chửi ta hôm trước, hôm sau lại có chút thương cảm.】

【Anh à, hứa với tôi kiếp sau đừng ngoại , hãy chăm sóc chị tôi thật tốt, coi như tôi xin .】

【Cảm giác rể sắp gục ngã rồi, biểu cảm đau lòng này không thể là giả , đến tôi cũng cay mắt.】

【Cười chết tôi, không ngờ tốt nghiệp rồi vẫn đọc bài văn đoạt giải nhất cấp tiểu học.】

【Mẹ nó, tài khoản của chị tôi và studio còn chưa lên tiếng, mấy người đang mong chị ấy chết sao?】

【Một đám thần kinh, nếu chị tôi thực sự chết, fan chân chính không vả nát mặt thằng cặn bã kia mới lạ! Đằng này còn đi rửa sạch cho hắn? Điên hết rồi à!】

【Tôi tin là ta thật sự đau lòng, không phải cố tạo hiệu ứng. Dù sao thì, họ cũng từng nhau.】

【Người chết như đèn tắt, quãng đời còn lại ta sẽ mãi mãi giữ hình bóng của Cố Thanh Ảnh trong tim, dù sau này có gặp ai đi nữa.】

【Nếu chị tôi thực sự chết, chắc chắn chị ấy sẽ giận đến mức đội mồ sống dậy. Chị ấy căn bản không muốn dính dáng gì đến thằng đàn ông này!】

【Cứu tôi với, ơn tránh xa chị tôi ra!】

【Cười đau bụng, mấy người đang ảo tưởng nhân vật đàn ông si từ một gã tra nam à? Nấm độc ăn nhiều quá hả?】

【Chỉ có mình tôi không quan tâm đến gã này sao? Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc chị tôi có gặp chuyện không thôi!!!】

Trong video, Trần Tư Việt quỳ trong mưa, cầu trời thay đổi người trừng .

Anh ta sâu đến mức tôi cũng cảm thấy xa lạ.

Tôi chỉ thấy buồn .

Bỏ qua sự giả tạo của Trần Tư Việt, chỉ có những bình luận của fan hâm mộ khiến tôi cảm .

Mọi người đều đã quên ta ngoại , quên ta đã tổn thương tôi ra sao.

Chỉ có fan của tôi—

Chưa bao giờ quên.

Bởi vì người thực sự , sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đã từng tổn thương .

Ngay cả khi không còn trên đời này nữa.

Khi tôi đang soạn bài đăng thông báo bình an, có người chạy vội đến:

“Cô giáo Cố, báo cáo! Gã cặn bã… không đúng, là Trần Tư Việt đến rồi!”

Tôi khẽ nhướn mày:

“Hắn thực sự mò tới à?”

Suy nghĩ một chút, tôi cảm thấy nên gặp một lần cho rõ ràng.

Vừa đứng dậy, nữ chính của đoàn phim kéo nhẹ vạt áo tôi.

“Cô giáo Cố, đừng quay đầu lại.”

Tôi khẽ, lắc đầu đầy kiên định:

“Sẽ không.”

Cô ấy cũng bật theo:

“Bọn em đợi chị, mau quay lại ăn thịt cừu nhé!”

15

Dưới chân núi tuyết, Trần Tư Việt mặc một chiếc áo khoác dày, gió bụi bám đầy trên người, ánh mắt đỏ hoe tôi.

Giọng ta nghẹn lại:

“A Ảnh, thật sự tưởng rằng em…”

Lần nữa thấy người này, nghe thấy cái tên này.

Giống như chuyện từ kiếp trước .

Là sự si muộn màng còn rẻ mạt hơn cỏ dại sao?

Không.

Là vì danh tiếng, là vì lợi ích, là để rửa sạch bản thân.

Lấy “cái chết của tôi” để xây dựng nên hình tượng người đàn ông chung hoàn hảo.

Trần Tư Việt, một kẻ giỏi diễn như thế, trên đời này có lẽ chẳng ai bì kịp.

Tôi lạnh nhạt đưa tay ra:

“Đã ký đơn ly hôn chưa?”

Nụ của ta khựng lại, mang theo chút hoang mang:

“A Ảnh, nhất định phải thành ra thế này sao?

“Hôm đó nghe tin em gặp chuyện, suýt chút nữa… suýt chút nữa thì…”

Anh ta đau đớn đến mức đôi mắt cũng đỏ lên:

“Anh chỉ muốn chết theo em cho rồi.

“Anh đã dốc hết sức để tìm em, tại sao em lại đối xử với như ? Em không còn chút lương tâm nào sao?”

“Đúng, sai rồi, cũng đã xin lỗi em, đã dùng hành để chứng minh rồi!

“Anh và ta, với người đàn bà đó, không còn bất cứ quan hệ gì nữa!

“Từ giờ chúng ta sống thật tốt không? Anh không thể chịu đựng việc mất em lần thứ hai nữa.

“Vợ ơi…”

Anh ta đưa tay nắm lấy tôi, giọng điệu đầy van nài.

Nhưng tôi vẫn không mảy may lòng.

Bởi vì, Trần Tư Việt, ta đã hỏng đến tận xương tủy.

Tôi lấy điện thoại ra, mở đoạn tin nhắn đã chuẩn bị sẵn, từng câu từng chữ rõ ràng mồn một:

“Sau khi biết ngoại , tôi đã lén cài trojan vào điện thoại của .”

“Từ việc chuyển khoản vài đồng, gửi tin nhắn hay icon, gọi cho ai bao lâu, nội dung cuộc gọi là gì, tôi đều nắm rõ.”

“Đêm hôm đó, khi tin em mất truyền ra, sự đau khổ của chỉ kéo dài đúng ba phút.

Sau đó, lập tức quyết định một màn diễn kịch bi thương vĩ đại.”

“Khi biết tôi còn sống, lại nguyền rủa tại sao tôi không chết luôn đi, khiến lâm vào cảnh lửng lơ, bị cư dân mạng chế giễu.”

“Thậm chí, ngay đêm trước khi bay đến Giang Thành, còn ghé qua an ủi Diệp Sơ Nhiên.”

Mỗi câu tôi ra, sắc mặt Trần Tư Việt lại tái đi một phần.

Khi tôi chữ cuối cùng, gương mặt ta đã trắng bệch không còn giọt máu, khóe môi khẽ run lên.

“Vợ ơi, không, không phải , em… em nghe giải thích…”

Có lẽ vì bằng chứng trắng đen rõ ràng, không thể chối cãi.

Có lẽ vì ánh mắt lạnh nhạt, đầy giễu cợt của tôi khi ta diễn.

Anh ta buông thõng hai tay, vẫn cố biện hộ:

“Đúng, đã nghĩ . Nhưng thật lòng muốn quay lại với em.

“Tin hay không, tùy em.”

Tôi chợt cảm thấy hết sức vô vị.

Ngẩng đầu lên, về phương xa.

Những con sông suối trong vắt uốn quanh làng mạc, núi tuyết, rừng xanh, hồ lớn.

Nơi này xa rời sự huyên náo của đô thị, lòng tôi bỗng nhiên thanh tĩnh và quyết tuyệt hơn bao giờ hết.

“Vậy thì, hẹn gặp ở tòa.”

16

Trước khi đăng bài thông báo bình an trên Weibo, tôi tiện tay đăng kèm một ảnh chụp tin nhắn Trần Tư Việt nguyền rủa tôi chết.

Dòng caption đi kèm:

【Đằng sau sự si là một màn kịch không tiền khoáng hậu.

Anh ta có thể trước một giây nguyền rủa tôi chết, giây tiếp theo liền ‘Vợ ơi, nhớ em’.

Lòng dạ đàn ông, khó mà đoán .

Nhưng có một điều chắc chắn: trong lòng họ luôn có một thước đo, lợi ích = . Đây mới là bản chất.

Các à, hãy mở to mắt, đừng để bị lừa.】

Buổi tối, tôi nhận điện thoại từ Trần Tư Việt.

“A Ảnh, em hiểu mà, thực sự không có mặt mũi để kéo em ra tòa.”

“Anh có thể ký đơn ly hôn, với điều kiện em phải rút đơn kiện Diệp Sơ Nhiên.”

Tôi không bất ngờ chút nào.

Độc Miệng Lão Nhiên từng viết:

【GQY đã không nhận kịch bản suốt sáu tháng qua vì đang chuẩn bị mang thai, rất muốn có một đứa con để giữ chân chồng. Nhưng trước đây vì muốn tiến thân, ta đã theo rất nhiều đại gia, thai quá nhiều lần, khiến cơ thể tổn thương, bác sĩ khó mà có con .】

“Xóa đi.”

Trần Tư Việt không có đầu óc kinh doanh, tuyệt đối không bao giờ ăn lỗ vốn.

Tôi nhẹ, chậm rãi :

“Hai lựa chọn, hoặc ta.”

“Gì cơ?” Anh ta chưa hiểu.

Tôi tốt bụng giải thích:

“Anh nghĩ mình trong sạch lắm sao? Anh chưa từng phạm pháp chắc?”

Giọng Trần Tư Việt gấp gáp hẳn lên:

“Cố Thanh Ảnh, rốt cuộc em muốn gì?”

“Dù sao cũng từng là vợ chồng, hà tất phải tuyệt như ?”

Tôi nhướng mày:

“Anh ta như thế, chắc không nỡ để ta chịu khổ đâu nhỉ?”

Đầu dây bên kia, hơi thở của Trần Tư Việt trở nên nặng nề.

Anh ta do dự.

Tôi dứt khoát kết thúc:

“Ký đi.”

Nội dung đơn ly hôn rất đơn giản, điều khoản chia tài sản cũng rõ ràng.

Vì tôi và Trần Tư Việt có sự chênh lệch tài chính quá lớn, để thể hiện chân thành, cũng như để tôi không thể đụng đến cổ tức của ta trong tập đoàn, ta đã chủ ký vào thỏa thuận tiền hôn nhân.

Những năm qua, ngoài việc đổ tiền đầu tư cho Diệp Sơ Nhiên, công ty khởi nghiệp của ta không có lợi nhuận gì đáng kể, cũng không bị lỗ.

Giấy trắng mực đen, đôi bên chấm dứt.

Sau khi “Sơn Hải Nguyệt” đóng máy, tôi lập tức trở về Kinh Thành để thủ tục ly hôn với Trần Tư Việt.

Ngày diễn ra phiên tòa sơ thẩm của Diệp Sơ Nhiên, tôi cũng đệ đơn kiện Trần Tư Việt, đồng thời tố cáo ta tham ô công quỹ, hối lộ quan chức.

Tất cả những gì ta , đều vì ánh trăng sáng của mình.

Không lỗ đâu.

Hôm nhận lệnh điều tra, Trần Tư Việt gọi tôi điên cuồng.

Anh ta không nghĩ tôi chỉ xử lý tiểu tam mà không xử lý tra nam sao?

Tôi suy nghĩ một chút, sau đó đăng một bài:

【Cảm ơn sao? Không cần thiết. Chúc hai người có thể “khóa chặt” nhau trong tù.】

Sau đó, xóa số, chặn liên lạc, dứt khoát gọn gàng.

Từ nay về sau, thế giới của tôi sạch sẽ hoàn toàn.

Hết truyện

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...