Bí Mật Của Những [...] – Chương 4

11

“Cô ấy biết rồi, ấy biết hết rồi.”

“Không thể nào, rõ ràng tôi đã… tôi đã…”

Căn phòng đầy ắp bè, không một ai dám lên tiếng.

Trần Tư Việt mặt mày u ám, lần nữa nới lỏng cổ áo, vẫn không thể nguôi giận, đạp mạnh vào chiếc ghế đối diện.

“Mẹ kiếp! Cố Thanh Ảnh sao biết những chuyện này!”

Mỗi lần gặp Diệp Sơ Nhiên, ta đều cực kỳ kín kẽ, dù chỉ đơn giản là gặp nhau, trước khi về nhà cũng sẽ thay quần áo, xịt nước hoa.

“Anh Tư Việt à, muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng .”

Một giọng bất ngờ vang lên.

Trần Tư Việt nổi giận:

“Là mày với ta đúng không?!”

Đối phương do dự hai giây, sau đó kiên định đáp:

“Phải thì sao?”

Trần Tư Việt lập tức xông lên, túm chặt cổ áo đối phương, thụi mạnh một cú vào mặt hắn:

“Chu Tiểu Huy, mày vì một người phụ nữ mà phản bội tao? Mày còn nhớ mày là em của tao không? Mày tin không, tao chết mày đấy! Đồ chó!”

Mọi người im lặng, ai cũng hiểu khi ta thật sự nổi điên, thì không ai dám cản.

Chu Tiểu Huy chẳng hề bận tâm, chỉ lặng lẽ lau đi vết máu trên mũi.

“Cố Thanh Ảnh đã từ bỏ rất nhiều thứ vì . Khi ấy bận đóng phim, và Diệp Sơ Nhiên vào khách sạn với nhau, còn bảo em che giấu giúp.”

“Tôi đã , tôi là fan của ấy, nếu quá đáng quá, tôi nhất định sẽ cho ấy biết. Anh có nghe không?”

Trần Tư Việt chẳng nghe lọt chữ nào, chỉ phì một tiếng đầy khinh bỉ:

“Mẹ kiếp, tao thật hối hận vì với mày.”

Chu Tiểu Huy lạnh:

“Hừ, tôi cũng hối hận vì không với ấy sớm hơn!”

“Trần Tư Việt, đúng là một thằng cặn bã!”

“Rầm!”

Trước khi rời đi, Chu Tiểu Huy đập cửa mạnh đến rung trời.

Những người còn lại nhau lúng túng, cuối cùng một kẻ to gan lên tiếng:

“Anh Tư Việt… đừng giận vì loại đàn bà rẻ rách đó.”

Có người tiếp lời, những kẻ khác lập tức hùa theo:

“Đúng , ly hôn cũng tốt mà! Giờ với học tỷ có thể quang minh chính đại ở bên nhau rồi.”

“Chỉ là một đứa con , đâu đáng để quan tâm.”

Trần Tư Việt thở dốc, biết rằng cơn tức giận vô dụng này chỉ càng khiến lòng ta hỗn loạn hơn.

Anh ta ngồi xuống, rót một ly rượu, rồi tu ừng ực.

Cồn nhanh chóng tê liệt suy nghĩ, khiến đầu óc trở nên trống rỗng.

Nhưng khi ngây người vào ly rượu, trong đầu ta chỉ có hình ảnh bài đăng đính chính của Cố Thanh Ảnh.

Cô ấy ..

Người đã lén lút dây dưa với “học tỷ” suốt mười năm.

Cô ấy ..

Người đã lấy bí mật của để nuôi sống bọn ký sinh.

Cô ấy ..

Kịch bản rò rỉ là giả.

Cô ấy rất nhiều, tay ta run rẩy, không thể đọc kỹ từng chữ.

Chỉ nhớ rõ đoạn cuối cùng, ấy viết thế này:

【Cuối cùng, dành cho Trần Tư Việt.】

【Nếu để ý, sẽ thấy mấy trang cuối cùng của kịch bản là đơn ly hôn mà tôi soạn sẵn cho .】

【Chúc mừng ly hôn, Trần Tư Việt.】

【Nhân tiện, cảm ơn và Diệp Sơ Nhiên đã tự biên tự diễn, giúp bộ phim này có độ hot. “Sơn Hải Nguyệt” đã chính thức khai máy tại Giang Thành, mong mọi người ủng hộ khi ra rạp.】

Khoảnh khắc đó, ta không thể rõ mình cảm thấy thế nào.

Chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu.

Thậm chí… có chút hoảng loạn.

Cố Thanh Ảnh biết rồi.

Người phụ nữ luôn dịu dàng, nhẫn nhịn, ta vô điều kiện đã phát hiện ra sự phản bội này.

Thậm chí, ấy đã biết từ rất lâu.

Nhưng tại sao tối hôm qua, trước khi đi ăn với bè, ấy vẫn dịu dàng thắt cà vạt cho ?

Sau bữa tối, ấy bảo muốn đến studio.

Trên đường đi, ấy gối đầu lên đùi :

“A Việt, em .”

Anh ta đáp:

“Anh cũng .”

Rồi ấy rất hạnh phúc, mở cửa sổ, như đang nũng nịu:

“Ưm, em không tin, thề đi.”

Ban đầu, ta không muốn thề.

Nhưng có lẽ vì cơn gió mùa đông lạnh buốt của Kinh Thành, vì ánh đèn neon phản chiếu đôi má ửng hồng của , vì mùi hương dịu dàng từ tóc lướt qua cổ.

Khoảnh khắc đó, ta như thể say, không kiểm soát bản thân, liền :

“Vợ ơi, thề, sẽ em cả đời.”

Lời thề này rất giả.

Chỉ có kẻ dối trá mới hay thề thốt.

Nhưng ta bằng lòng dỗ dành , vì là Cố Thanh Ảnh.

Nghĩ đến đây, Trần Tư Việt khẽ nhếch môi, bật ra một nụ lạnh lẽo đầy chua xót.

Người phụ nữ hôm qua còn ,

Hôm nay đã ra sóng gió, quyết tâm trả thù đến cùng.

Diễn viên vẫn là diễn viên.

Diễn xuất quá hoàn hảo, không để lộ chút sơ hở.

Rồi dáng vẻ mong manh đó bỗng chốc hóa thành đòn chí mạng.

Cô ấy rất tốt.

Hoàn mỹ.

Xuất sắc.

Anh ta… đã thua rồi.

Trần Tư Việt chấp nhận số phận, rút điện thoại ra, tiếp tục gọi cho Cố Thanh Ảnh.

Không ai bắt máy.

Anh ta để lại tin nhắn thoại:

【Cố Thanh Ảnh, chuyện này là có lỗi với em, giữa ta không hề bẩn thỉu như em nghĩ.】

【Đúng, chúng tôi là đối tác, chỉ là quan hệ vượt quá mức bè.】

【Đừng ly hôn không? Anh sẽ không liên lạc với ta nữa, càng không đầu tư cho ta.】

【Trả lời đi! Cố Thanh Ảnh!】

【Anh xin lỗi.】

12

“Anh Tư Việt, sao bây giờ!”

Có người đẩy cửa xông vào, thở hổn hển:

“Học tỷ hôm qua nhận trát hầu tòa.

Chiều nay, ấy đi tìm người giúp đỡ, lão già đó lại dúi cho ấy một chiếc thẻ phòng.

Vừa nãy học tỷ đã đi rồi, ai khuyên cũng không !”

“Anh Tư Việt, học tỷ nghe lời nhất, đi khuyên ấy đi!”

“Cút.” Trần Tư Việt không buồn ngẩng đầu.

“Mẹ kiếp, tôi sắp ly hôn rồi, vợ cũng bỏ đi rồi, còn tâm trí nào lo chuyện người khác!”

“Không đi!”

Anh ta tiếp tục nhắn tin cho Cố Thanh Ảnh.

Người kia thấy không có phản ứng, vừa lúng túng vừa do dự.

Có kẻ khẽ giọng :

“Anh Tư Việt đang tức giận, để tôi nhắn cho học tỷ.”

Không biết đối phương trả lời thế nào, người nọ hốt hoảng chạy đến trước mặt ta:

“Anh! Xong rồi, học tỷ nhất quyết đi theo lão ta!”

“Mẹ nó, chẳng phải chỉ là một vụ kiện thôi sao? Tôi sẽ giải quyết cho ấy!”

“Không phải vấn đề kiện tụng! Mà là học tỷ đang bị dồn đến đường cùng!

Anh không thấy fan đang chửi bới ấy thế nào à? Nếu đổi lại là người có tâm lý yếu, có khi đã tự sát rồi!”

“Đúng , công ty mà ấy vất vả dựng bao năm, chẳng lẽ cứ thế mà sụp đổ sao?”

“Anh Tư Việt, gì đi chứ! Học tỷ không trả lời tôi nữa rồi!!”

“Anh, cảm bao năm ấy theo , đi xem thử đi!

Lão già đó thật sự không phải người tử tế, tôi nghe hắn chơi rất biến thái…”

“Đúng đó, học tỷ thì gầy nhỏ như , chắc chắn chịu không nổi đâu.”

Vẫn luôn im lặng, ngay khoảnh khắc nghe thấy câu này, chân mày của Trần Tư Việt giật mạnh, rồi bất ngờ bật dậy.

“Tôi đi xem.

Các cậu giúp tôi liên lạc với Cố Thanh Ảnh.”

“Rầm!”

Cánh cửa đóng sập lại.

Có người thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng giữa đám đông, một kẻ từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng, khẽ bật lạnh:

“Hừ, cuối cùng thì con đỉa hút máu kia vẫn quan trọng hơn.”

“Thế nên, Cố Thanh Ảnh tốt nhất đừng bao giờ quay đầu lại.”

13

【Trần Tư Việt, tôi không nữa.】

【Cũng sẽ không quay đầu lại.】

Sau 5 giờ bay, vừa hạ cánh, điện thoại đã reo liên tục.

Nhìn thấy “bản kiểm điểm” mà Trần Tư Việt gửi đến, tôi không chút do dự, chỉ lạnh nhạt đáp lại:

【Nếu cảm thấy mọi chuyện còn chưa đủ lớn, chúng ta có thể gặp nhau tại tòa.】

Gửi xong tin nhắn cuối cùng, tôi chặn toàn bộ liên lạc với Trần Tư Việt và tất cả chung.

Tại cổng ra sân bay, có người tiến lên đón tôi:

“Cô là giáo Cố đúng không? Đạo diễn Thẩm bảo tôi đến đón .”

Tôi mỉm :

“Vâng, phiền rồi.”

Địa điểm quay phim nằm ở vùng thảo nguyên phía bắc Giang Thành.

Tài xế băng qua những con đường quanh co ẩn mình giữa rừng rậm, hướng tầm mắt ra xa, có thể thấy thảo nguyên trải dài vô tận, dưới chân những dãy núi xanh là mặt hồ mùa xuân vừa chớm tan băng, nước chảy róc rách không ngừng.

Mọi thứ đều tươi mới, tràn đầy sức sống.

Một cảnh đẹp như , suýt chút nữa tôi đã đánh mất.

May mắn thay, đến muộn vẫn còn hơn không.

Chúng tôi quay phim sâu trong thảo nguyên, tín hiệu kém, mạng lúc có lúc không.

Mỗi ngày ngoài quay phim thì chỉ có ăn ngủ, không ai có thời gian để quan tâm tin tức bên ngoài.

Hôm nay, máy quay bị hỏng, cả đoàn ngồi tụm lại nướng thịt cừu.

Một chị nhân viên vừa ăn bánh naan, vừa khó nhọc giữ sóng điện thoại để lướt tin tức.

Không biết thấy gì, đôi mắt tròn xoe của chị ấy đột nhiên trừng lớn, hướng về phía tôi:

“Đệt, trên mạng có tin đồn chị bị chết đuối rồi!”

“???”

Mọi người lập tức xúm lại, chen chúc trong vùng tín hiệu tốt nhất để kiểm tra tin tức.

Sau một hồi nhao nhao, cuối cùng cũng ghép nối toàn bộ câu chuyện.

Vài ngày trước, trong lúc quay phim, tôi không cẩn thận ngã xuống sông.

Dòng nước chảy xiết, chỉ trong tích tắc tôi đã bị cuốn trôi.

Cả đoàn phim bị dọa sợ mất vía, lập tức gọi đội cứu hộ và lực lượng cứu hỏa.

Cuộc tìm kiếm kéo dài hai ngày, cuối cùng tôi tìm thấy trong nhà của một hộ dân du mục, bất tỉnh không bị thương nặng.

Gia đình này biết chút y thuật, thấy tôi không gãy xương, liền không đưa đến bệnh viện.

Nhưng mấy ngày tôi mất tích, tin tức rò rỉ, ra một làn sóng hoang mang trên mạng.

Không biết vì sao, chuyện lại bị xuyên tạc thành tôi đã chết.

“Nhưng mà đó chưa phải chuyện hoang đường nhất!”

Chị nhân viên nuốt vội miếng bánh, kích :

“Chuyện lố bịch nhất là… chồng chị… à không, là chồng cũ của chị—Trần Tư Việt đã viết một bài ‘hồi ký về người vợ quá cố’… và nó đang sốt!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...