Chồng tôi sản, tôi lấy cát-xê của một bộ phim để giúp ta trả nợ.
Nhưng rồi tôi phát hiện, ta đã nâng đỡ bạch nguyệt quang của mình thành một nữ cường nhân trong giới kinh doanh.
Lý do sản là vì ta đã biển thủ công quỹ để lập một công ty MCN cho ta.
Sự riêng tư của tôi trở thành công cụ để đám tài khoản marketing dưới trướng ta bịa đặt, câu kéo sự ý.
Trên mạng lan truyền tin đồn: “Bao nuôi nhiều đại gia, thai quá nhiều nên không thể có con.”
“Ngoại trong hôn nhân, ngủ từ trên xuống dưới chỉ để giành lấy kịch bản.”
Tất cả đều là kiệt tác của hai người đó.
Khi ta và bạch nguyệt quang cùng nhau quay clip couple, tôi lập tức hủy khoản tiền chuẩn bị chuyển, ném đống thuốc dưỡng thai đi, rồi gọi cho thầy giáo:
“Thầy ơi, bộ phim lần trước thầy , em muốn nhận vai.”
01
Điện thoại và máy tính bảng của Trần Tư Việt rất sạch sẽ, cũng không có tài khoản phụ.
Tôi không hiểu ta đã liên lạc với Diệp Sơ Nhiên bằng cách nào.
Cho đến khi tôi đăng nhập vào hộp thư cũ đã lâu không dùng, vô thấy một bí mật trời.
Hai người họ đã dây dưa suốt mười năm, Trần Tư Việt dùng tiền công để đầu tư cho ta suốt mười năm trời.
Những năm qua, bạch nguyệt quang ấy từng bán hàng vỉa hè, mở cửa hàng, lập công ty.
Nhưng đều không thuận lợi.
Sau đó, một bí mật của tôi bị lộ, giúp ta nếm trải cơn sốt lưu lượng, hưởng lợi từ làn sóng bùng nổ.
Cô ta lập công ty truyền thông, nuôi một đám thủy quân và tài khoản marketing, chuyên đào bới scandal giới giải trí.
Đặc biệt là tôi.
Lịch trình bí mật của tôi, các tài nguyên thời trang chưa công bố, tin tức phim mới…
Tất cả đều trở thành món quà để Trần Tư Việt lấy lòng mối đầu của mình.
Lần theo lịch sử trò chuyện trong email của họ, tôi tìm thấy một tài khoản marketing có tên “Độc Miệng Lão Nhiên”.
Tôi rất quen thuộc với blogger này.
Vì hắn chính là anti-fan lớn nhất của tôi.
Nhớ lại Trần Tư Việt và “Sơ Nhiên học tỷ” của ta.
Ngón tay tôi còn nhanh hơn suy nghĩ, bấm vào trang cá nhân của Độc Miệng Lão Nhiên.
Độc Miệng Lão Nhiên: 【GQY đã sáu tháng không nhận kịch bản mới vì đang chuẩn bị mang thai, ta rất muốn có con để trói chặt chồng. Nhưng trước đây để leo lên, ta đã qua tay quá nhiều kim chủ, thai đến hư cả người, bác sĩ bảo rất khó mang thai lại.】
Người qua đường: 【Lão Nhiên ơi, nghe ta với tổng giám đốc GB là thật hả?】
Độc Miệng Lão Nhiên: 【Đảm bảo thật, đó là kim chủ đầu tiên của ta.】
Người qua đường: 【Tôi tin Tiểu Nhiên, trong giới không ai đưa tin chính xác hơn ấy!】
Người qua đường: 【Thầy ơi thầy! Kể thêm đi, tôi mê ăn dưa lắm!】
Độc Miệng Lão Nhiên: 【Được rồi, thì thêm một bài nữa.】
Độc Miệng Lão Nhiên: 【Trước đây vì một bộ phim, ngoại trong hôn nhân, ngủ từ trên xuống dưới.】
Độc Miệng Lão Nhiên: 【Cái này thì… ai thông minh tự hiểu nhé.】
Độc Miệng Lão Nhiên: 【Mà tôi bóc tin nào chưa bao giờ sai cả, đúng không?】
02
Tôi refresh, blogger lại vừa đăng bài mới.
Độc Miệng Lão Nhiên: 【Hôm nay không có tin hot, lão đại nhập viện rồi, tôi đi xem thử hắn chết chưa.】
Người qua đường: 【HAHAHA, chết chưa? Tiểu Nhiên thẳng thắn quá, tôi thích xem cậu và lão đại nhau đấu đá!】
Người qua đường: 【Ơ? Tiểu Nhiên không phải boss sao? “Lão đại” lại là ai ?】
Người qua đường: 【Fan lâu năm đây! Tiểu Nhiên là chủ công ty, lão đại là nhà đầu tư. Tag ấy vào đi nào: “Làm lãnh đạo cũng phải khúm núm, đáng thương thật”】
Tôi bấm vào, trên cùng là những tiêu đề cực kỳ giật gân:
《Những chuyện lặt vặt với lão đại đáng ghét》
《Lão đại trời đánh, cấp dưới xui xẻo》
《Lão đại gắp thức ăn, tôi xoay bàn tránh》
《Kiếp sau vẫn muốn cún con của lão đại》
Nhưng nội dung lại đầy ẩn ý mập mờ.
【Lão đại chê kế hoạch tôi viết là một đống rác rưởi. Giờ thì tốt rồi, tự hắn phải thức đêm mà viết!】
【Lỡ tay đặt vé khoang thương gia, lão đại ngồi khoang phổ thông gửi đến tin nhắn thoại 60s… sao đây, tôi không dám nghe.】
【Mặc dù hay phàn nàn về lão đại, nếu không có ấy, cũng không có tôi của hôm nay.】
【Lại là một ngày nữa lão đại uống rượu thay tôi khi đi tiếp khách. Một người sếp như , tôi muốn theo cả đời! Gâu gâu gâu!】
Người qua đường: 【Ngọt quá! Tôi ship cặp này!】
Người qua đường: 【Thôi nào, chỉ là mấy bài câu view thôi, có gì mà ship?】
Nhưng tôi biết, tất cả đều là thật.
Trần Tư Việt vì bạch nguyệt quang mà hy sinh quá nhiều, nhẫn nhịn quá mức.
Làm cho cuộc hôn nhân của chúng tôi trở thành một trò .
Tìm kiếm thêm những dấu vết không thể chấp nhận, tôi lại phát hiện một tài khoản couple hơn triệu followers.
Bài đăng mới nhất:
【Anh ấy kiếp trước tôi đã cắn vào hầu kết của , nên kiếp này trên hầu kết mọc một nốt ruồi. Mà thật, trông cũng khá là gợi cảm đấy.】
Tôi ảnh đính kèm, bỗng do dự.
Ở chỗ lồi lên trên cổ người đàn ông ấy, có một nốt ruồi nâu nhạt.
Rất quen thuộc.
Tôi tiếp tục lướt xuống.
Bài tiếp theo:
【Hừ, trời đánh nữ Oa, đàn ông sao lại có hõm lưng chứ! Tôi không phục!】
Ảnh đính kèm là tấm lưng trần của người đàn ông, một bàn tay mảnh mai đang chạm vào hai hõm lưng ấy.
Trên tấm kính phản chiếu lại một hình nền điện thoại rất quen thuộc.
Cuối cùng, tôi có thể chắc chắn.
Người trai không lộ mặt trong các bài đăng kia…
Là Trần Tư Việt.
Là người chồng đã bên tôi suốt nhiều năm.
Yêu nhau hai năm, kết hôn năm năm.
Anh ta rất nhột, chưa từng cho phép tôi chạm vào hõm lưng của ấy.
Nhưng giờ đây, ta lại để bạch nguyệt quang của mình vuốt ve, còn chụp ảnh đăng lên mạng cho thiên hạ cợt.
Khoảnh khắc ấy…
Trái tim tôi hoàn toàn chết lặng.
03
Soạn xong đơn ly hôn, trời đã khuya.
Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, tôi thất thần rất lâu.
Cho đến khi của Trần Tư Việt gửi đến một đoạn video.
Nói ta vì bồi thường cho đối tác, uống đến mức xuất huyết dạ dày.
Tôi vội vàng lau nước mắt, mở video lên.
Người vừa đẩy ra từ phòng phẫu thuật, còn chưa tỉnh hẳn, sắc mặt tái nhợt, miệng thì thào:
“Vợ ơi, trong mắt em, chắc chắn rất vô dụng nhỉ…”
“Hu hu hu… không còn tiền mua túi cho bảo bối nhỏ nữa rồi. Mày thật vô dụng, Trần Tư Việt.”
“A Ảnh…”
[Chị dâu, chị xem đi, Tư Việt chị đến mức bệnh rồi vẫn gọi tên chị, thật khiến người ta ngưỡng mộ.]
[Bọn em sẽ chăm sóc ấy, chị cứ tập trung quay phim đi, đừng lo lắng.]
[Anh Tư Việt bảo chị đang bận quay phim, không cho bọn em , chị cứ coi như không biết đi, ơn đó.]
Tôi chỉ cảm thấy buồn đến nực , thế là bật thật.
Có lẽ vì thấy tôi không trả lời, người kia một tiếng sau gọi điện đến.
Ngay khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngắt máy, tôi nhấn nút nghe.
Anh ta ngập ngừng hỏi:
“Chị dâu, chắc là chị không về đấy chứ? Chuyện nhỏ thôi, đừng để ảnh hưởng đến công việc.”
Tôi không còn tâm trạng diễn kịch, nhạt giọng đáp:
“Không.”
“Ồ ồ, tôi cúp máy nhé.”
Không biết là vô hay cố ý, cuộc gọi không tắt đi ngay.
Giọng ta phóng đại đầy khoa trương:
“Đệt, Cố Thanh Ảnh đúng là quá tuyệt , không đến thăm cũng thôi đi, đến tin nhắn cũng không thèm trả lời.”
Trần Tư Việt chỉ hừ lạnh, như thể không để tâm.
Nhưng những kẻ xung quanh lại hùa theo, cợt:
“Cố Thanh Ảnh không đến, chỉ cần tiền chuyển đủ là .”
“Cũng đúng, nghệ sĩ kiếm tiền dễ thật. Không như tôi, liều mạng uống rượu kéo đầu tư, cuối cùng lại chơi sập cả công ty.”
“Anh Tư Việt, có hối hận vì bày ra trò này không? Anh có sợ Cố Thanh Ảnh không giúp trả nợ không?”
Trần Tư Việt lười biếng lên tiếng, giọng lại chắc chắn vô cùng:
“Không hối hận. Cô ấy sẽ giúp.”
Phải, tôi sẽ giúp.
Dù có vở kịch này hay không, tôi cũng sẽ giúp ta.
Trước khi Trần Tư Việt tuyên bố sản, tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Bởi vì ta không phải vì đam mê kinh doanh mà lập công ty, mà là vì bướng bỉnh, muốn chứng minh với trai và cha mình rằng ta không phải một cậu ấm ăn chơi trác táng.
Nhưng không có đầu óc kinh doanh, cũng không biết quản lý đầu tư.
Sau mấy năm, sổ sách lộn xộn như một đống hỗn độn.
Người mình rơi xuống vực thẳm, tôi sao nỡ để ta lâm vào đường cùng, bị người ta nhạo khinh thường?
Từ lâu, tôi đã nhờ trợ lý giải quyết tiền bồi thường cho nhân viên và đối tác.
Huống hồ, tất cả khoản nợ cộng lại, chỉ bằng cát-xê của một bộ phim.
Nhưng giờ thì không cần thiết nữa rồi.
Tôi lặng lẽ gửi tin nhắn cho trợ lý:
【Hủy toàn bộ các khoản chuyển tiền.】
04
Cuộc gọi vẫn tiếp tục—
“Anh Tư Việt, không phải tôi , thật sự phải đi đến bước sản này sao? Đáng tiếc quá.”
Có lẽ tâm trạng đang tốt, Trần Tư Việt kiên nhẫn giải thích:
“Bây giờ công ty của học tỷ đã đi vào quỹ đạo, tôi bắt buộc phải tuyên bố sản.”
“Cũng đúng, nếu không cẩn thận để Cố Thanh Ảnh phát hiện ra manh mối, ầm lên cho cả thế giới biết, đám fan của ta mà biết phản bội ảnh hậu, không chừng sẽ lột da mất.”
“Chậc chậc, fan cuồng đáng sợ thật. Hồi trước hai người công khai, bọn họ còn đào bới cả tổ tiên mười tám đời nhà . Cũng may là không moi gì về học tỷ Sơ Nhiên.”
Trần Tư Việt dường như cong môi : “Tôi cũng thấy may mắn.”
“Tôi thích học tỷ rạng rỡ, khí thế hiên ngang. Tôi muốn ấy tự do tài chính, sống một cuộc đời tiêu diêu tự tại.”
“Ui chao, nghe mà nổi da gà. Anh thấy sến không, học tỷ Sơ Nhiên?”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên: “Lão đại, vợ là ảnh hậu, em sao sánh . Cẩn thận người ta nghe thấy lại rụng răng đấy.”
“Ảnh hậu?” Trần Tư Việt nhạo một tiếng đầy khinh miệt.
“Học tỷ Sơ Nhiên, chị rõ ràng biết người phụ nữ đó trong mắt Tư Việt chẳng qua chỉ là một cái bình hoa di , có mặt mũi để mang ra ngoài khoe thôi.”
“Đủ rồi! Tôi đau lòng thay đấy! Anh là sinh viên Đại học Kinh đô, còn Cố Thanh Ảnh đi đóng phim từ tiểu học, cái điểm số kia là biết dốt rồi. Buổi tối hai người ngủ chung, ngoài chuyện đó ra chắc chẳng còn gì để ha?”
Trần Tư Việt bật mắng: “Cút cút cút.”
“Bị chúng tôi trúng rồi đúng không! Không hợp nhau thì lấy đâu ra đề tài chung mà chuyện chứ!”
“Nghe các cậu thế, thì phụ nữ quá đẹp cũng chẳng ích gì, chỉ giỏi trên giường chứ ngoài ra chẳng cái gì.”
“Hahahaha—”
Bọn họ còn , Trần Tư Việt ta sâu đậm, chưa từng dùng cảm để trói buộc đối phương.
Cô ta là mặt trăng sáng trong, ta muốn ta tự do bay lượn.
Còn tôi, chỉ là một kẻ ngu ngốc xinh đẹp vô dụng.
Mỗi một câu, mỗi một chữ, đều như lưỡi dao cắt nát trái tim.
Tôi siết chặt điện thoại, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống nền nhà.
Tưởng rằng qua mười năm email, tôi đã đủ để rõ con người Trần Tư Việt.
Nhưng đến khoảnh khắc này, cơn đau mới thật sự chạm đến xương tủy.
Anh ta đến , sao có thể trói buộc trái tim tôi?
Nếu không tôi, tại sao lại đối xử tốt với tôi?
Tại sao phải bay đến Paris cầu hôn tôi?
Tại sao thà bị gia tộc chửi rủa cũng muốn giành vai diễn cho tôi?
Vô số câu hỏi đè nặng trong lòng, tôi khao khát tìm một câu trả lời.
Ngay lúc tôi sắp không thở nổi—
Trong điện thoại, giọng trầm thấp dịu dàng của Trần Tư Việt lại vang lên:
“Sơ Nhiên, lấy ta chỉ vì trai là fan của ta. Ngủ với thần tượng của trai, nghĩ thôi đã thấy kích thích.”
“Trong lòng , ta mãi mãi không bằng em. Đừng tự hạ thấp mình.”
“Dù cho ta là ảnh hậu.”
Thì ra là , thì ra là như thế.
Tôi trái tim chết lặng, nhấn nút kết thúc cuộc gọi.
Không cần tìm kiếm câu trả lời của một kẻ không còn mình nữa.
Bạn thấy sao?