Lục Châu Bạch hít sâu một hơi.
Có lẽ đã dùng hết cả đời này để kiềm chế cảm .
“Nhưng hôm qua chúng ta đã hẹn là đưa Tiểu Quýt đi khám bệnh rồi mà?”
Tiểu Quýt ngoan ngoãn “meo” một tiếng.
Trời ạ.
Đúng là một bé mèo đáng .
Tôi lập tức đổi ý:
“Anh ăn nhanh đi, tôi với đưa Tiểu Quýt đến bệnh viện, sau đó chở tôi đi thăm mộ. Nhớ mua một bó hoa nhé, tôi nhớ trai thích hoa nhài lắm.”
【Hahahaha, chị này đuổi tận tuyệt luôn.】
【Giả chết ca thích hoa nhài, dưỡng dạ dày ca thì sao? Không lẽ cũng thích hoa nhài?】
【Buồn chết mất, dưỡng dạ dày ca phải tự tay đưa vợ đi thăm mộ trai cũ.】
【Rộng lượng lên nào, ít nhất thì ta còn đang sống.】
【Sống có khác gì chết đâu.】
Lồng ngực Lục Châu Bạch phập phồng lên xuống.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng ta cũng gật đầu.
“Được.”
Tôi lạnh trong lòng.
9
Tiểu Quýt điều trị tốt hơn trong bệnh viện.
Tôi một mình ngồi trước mộ trai ta.
Lục Châu Bạch đã bị tôi đuổi đi.
Tôi tôi muốn ở một mình với trai ta một lát.
Gió nhẹ thổi qua.
Hương hoa nhài thoang thoảng quẩn quanh mũi.
Anh ta lật lọng lừa tôi trước, bây giờ tôi đến đây thắp nhang cũng không thấy hổ thẹn.
Tôi ngồi lặng lẽ, suy nghĩ xem phải tìm dấu vết của ta từ đâu.
Bình luận:
【Dưỡng dạ dày ca không rời đi hẳn đâu, ta đang nghe lén kìa.】
【Không có giáo dục gì hết, ngồi xổm trước mộ người ta như đang đi vệ sinh ấy.】
【Nhìn kìa, đếm từ phía sau chị vài ngôi mộ, chính là cái bóng đó.】
【Thấy rồi! Đúng là tư thế đi vệ sinh thật.】
Tôi suýt nữa nhịn không nổi bật .
Bình luận có thể đăng ảnh không? Tôi cũng muốn xem.
Tôi còn chưa từng thấy Lục Châu Bạch đi vệ sinh đâu.
Thôi, tạm gác lại chuyện này.
Trước tiên, phải chính sự đã.
Tôi giả bộ đặt tay lên bia mộ.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt qua tấm ảnh chụp trên bia.
Khuôn mặt giống y như đúc với Lục Châu Bạch, đang yên lặng nằm đó.
Tôi vuốt ve ảnh chụp, chầm chậm dựa đầu vào bia mộ.
Tạo thành một bức tranh hoàn mỹ: mỹ nhân thương nhớ cố nhân.
Diễn xuất đến mức chính tôi cũng suýt tin thật.
Thực tế, ánh mắt tôi trống rỗng, đang bình luận trên màn hình.
【Dưỡng dạ dày ca đang nhổ cỏ miễn phí trên mộ người ta kìa.】
【Cỏ: Cho tôi ít đậu phộng ăn ké với.】
【Cứ thế này nữa, chắc ta bóc cả gạch lát mộ lên mất.】
【Cẩn thận chút đi, giả chết ca, em trai bây giờ thực sự muốn chết luôn đấy.】
Tôi phì một tiếng.
Vội vàng cúi đầu che giấu.
Bắt đầu tò mò hình ảnh hai em họ đứng cạnh nhau trông sẽ như thế nào.
10
Mặt trời dần ngả về phía Tây.
Lục Châu Bạch đến đón tôi về nhà.
Tôi ngồi trên ghế phụ, vừa đi vừa giả vờ lau lau khóe mắt.
Thực ra chẳng có giọt nước mắt nào cả.
Lục Châu Bạch liếc tôi một cái, tay nắm vô lăng siết chặt hơn.
“Lúc nãy, em đã chuyện gì với trai ?”
Tôi quay đầu ra ngoài cửa sổ, giọng có chút hoài niệm.
“Không có gì đâu, chỉ là nhớ lại lúc trước khi em và ấy hẹn hò thôi. Anh ấy lúc nào cũng nhường nhịn em, dù không thích ăn cũng vẫn ăn cùng em, còn chuẩn bị sẵn dép cho em. Ở bên ấy, cảm giác rất an tâm.”
Lục Châu Bạch cứng nhắc :
“Những điều đó, cũng có thể .”
Tôi gật đầu, miệng lẩm bẩm:
“Ừ nhỉ, dù sao hai em là sinh đôi mà, giống nhau lắm. Mỗi lần thấy , em cứ có cảm giác như thấy trai .”
Lục Châu Bạch vừa nghe xong câu đó, suýt nữa đạp nhầm chân ga, suýt chút nữa thì lao thẳng lên vỉa hè.
Tôi nín thở hai giây, trong lòng thầm nghĩ.
Thôi bỏ đi, về nhà trước đã.
Chọc tức ta trên xe, lỡ đâu ta phát điên muốn cùng tôi “ôm nhau xuống hoàng tuyền” thì sao.
Trên đường về, chúng tôi tiện thể ghé qua bệnh viện thú y để đón Tiểu Quýt.
Vết thương của nó không nghiêm trọng lắm, chỉ cần băng bó lại, giờ đã nhảy nhót tung tăng rồi.
Về đến nhà, Lục Châu Bạch chẳng chẳng rằng, đi thẳng vào phòng mình.
Tôi thì ngồi ngoài phòng khách chơi với Tiểu Quýt, dạy nó quen với ổ ngủ và bồn cát.
Bình luận trên màn hình điên cuồng nhảy ra:
【Cười muốn chết, dưỡng dạ dày ca bị khóa mất căn mật thất, tức đến mức trong phòng ra một bài quyền.】
【Đêm nay kiểu gì cũng viết thư mắng giả chết ca, bảo hắn chết luôn ngoài kia đi.】
【Không thể tin hai em này vẫn còn dùng thư từ để liên lạc với nhau.】
【Không chỉ đâu, họ còn có cả người đưa tin nữa đấy.】
Tôi: “?”
Hai em này rốt cuộc đang chơi trò gì đây?
Bộ phận an ninh quốc gia nên tuyển cả hai vào việc đi.
Lục Châu Bạch phát tiết xong, đi ra ngoài nấu cơm.
【Dưỡng dạ dày ca—người đàn ông mặt lạnh nấu ăn số một.】
【Lúc trộm quần áo chắc cũng có bộ dạng này, mặt lạnh lùng giặt từng cái một, khặc khặc khặc…】
Tôi liếc bình luận, lập tức đỏ bừng cả mặt, hai má nóng đến khó tin.
Đúng lúc đó, Lục Châu Bạch đưa một bát cơm tới trước mặt tôi.
Ngón tay ta thon dài, khớp xương rõ ràng, bàn tay ấy…
Chết tiệt!
Tên dưỡng dạ dày chết tiệt này!
Nếu ta không giả vờ dưỡng dạ dày, chẳng phải cuộc sống của tôi đã sung sướng hơn gấp trăm lần sao?!
Lại tức giận nữa rồi.
Tôi nghiến răng : “Tôi muốn đi du lịch S thành.”
Bình luận rằng, trai ta hiện đang ở một thị trấn nhỏ thuộc S thành.
Lục Châu Bạch bật dậy ngay lập tức: “Không !”
Anh ta hoảng loạn, năng lộn xộn.
“Ý là… nếu đi du lịch, B thành sẽ tốt hơn, dạo này thời tiết ở đó rất đẹp.”
“Nhưng tôi chỉ muốn đến S thành, tại sao lại không ? Ở đó có ai à?”
“Không phải… chỉ là…”
“Vậy đi cùng tôi đi.”
Tôi: “?”
Tên này thật sự rất biết nhịn đấy.
Với độ nhẫn nhịn này, tôi không biết đến bao giờ mới mong chờ cái ngày ta không nhịn nổi nữa, hoàn toàn mất kiểm soát mà lôi tôi xuống tầng hầm để ép buộc đương đây?
11
Nửa đêm, tôi trằn trọc mãi không ngủ .
Bình luận trên màn hình bỗng nhiên sôi nổi hẳn lên.
【Dưỡng dạ dày ca nửa đêm không ngủ đang gì ?】
【Anh ta đang khóa cửa chính…】
【Không, lại mở ra rồi, rồi lại khóa lại.】
【Gì ? Máy tôi bị lag à?】
【Không, không phải máy lag, dưỡng dạ dày ca đã lặp đi lặp lại hành này suốt nửa tiếng rồi.】
【Rốt cuộc ta có khóa cửa hay không ?】
【Khóa lại thì sợ vợ ghét, không khóa thì sợ vợ đi tìm giả chết ca.】
【Chỉ cần bây giờ chị xuống lầu gọi một tiếng tên trai ta, đảm bảo ta nổ tung ngay lập tức.】
【Bao nổ luôn.】
Ồ?
Còn có chuyện hay như sao?
Tôi lập tức ôm gối xuống lầu, giả bộ buồn ngủ, giọng mơ hồ lầm bầm:
“Liên Thanh? Là sao?”
Tên đầy đủ của trai Lục Châu Bạch—Lục Liên Thanh.
Lục Châu Bạch lập tức dừng tác.
Anh ta khẽ một tiếng.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, âm thanh này lại có chút ảm đạm.
Không khí bất giác thay đổi, như thể có thứ gì đó đã bị đè nén quá lâu, nay đột ngột bùng phát.
Tiểu Quýt kêu “meo” hai tiếng, giọng điệu như thể đang khó chịu.
【Chị tiêu rồi.】
【Trong phần ngoại truyện chị ngất tổng cộng ba lần.】
【Không, các người đọc ngoại truyện ở đâu ?】
【Cần link ngay! Một người phụ nữ đáng cung cấp link như tôi đây!】
Tôi: “?”
Sao mấy người không sớm?!
Một cơn gió lạnh lùa qua sống lưng tôi bỗng thấy ớn lạnh.
Tôi chà xát cánh tay, định lùi về phòng ngay lập tức.
“À… Lục Châu Bạch, gì ở đây ? Lạnh quá, tôi về ngủ trước đây.”
“Đứng lại.”
Giọng nhẹ tênh, tôi nghe xong mà chân như nhũn ra.
Lục Châu Bạch bước tới gần, tiếng bước chân vang vọng trong phòng khách rộng lớn.
Anh ta mỉm , vẫn nụ dịu dàng thường ngày.
Nhưng tôi mà đổ mồ hôi lạnh đầy người.
“Tô Dạng, em hình như… thực sự rất thích trai ?”
12
“Tôi không phải! Tôi không có!”
Lục Châu Bạch càng bước tới gần, bóng dáng cao lớn hoàn toàn chắn trước mặt tôi.
Đôi mắt màu nâu dù đang cong lên, bên trong không có chút hơi ấm nào.
“Nhưng vừa nãy, em gọi tên ấy.”
Tôi bị ta ép đến mức lưng chạm vào cánh cửa phía sau.
Bàn tay ta đặt lên gáy tôi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng, khiến tôi sởn gai ốc.
Tôi nuốt nước bọt, cố gắng đẩy vai ta ra.
“Chuyện đó… bình tĩnh chút đã…”
Chưa kịp hết câu, ta đã không kiên nhẫn mà cắt ngang.
Lục Châu Bạch nắm chặt cổ tay tôi, ép lên cao quá đầu, cúi xuống tôi từ trên cao.
Ngón tay lạnh lẽo của ta nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên.
“Gần đây, em luôn những chuyện khiến tức giận. Em cũng thấy rồi đấy, hôm đó ở phòng quản gia.”
Gật đầu không , lắc đầu lại càng không xong.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, ta đã hừ nhẹ một tiếng.
Nếu không vào khuôn mặt ta, chỉ nghe giọng , có lẽ sẽ nghĩ rằng ta đang dịu dàng dỗ dành.
Nhưng kỹ mới biết, ánh mắt ta u tối đến mức như muốn nuốt chửng tôi.
Tên này thật sự quá nguy hiểm.
Lục Châu Bạch đưa tay che miệng tôi lại, nụ vẫn dịu dàng như trước.
“Không sao đâu, bây giờ sẽ dẫn em đi xem thử.”
Mắt tôi trợn tròn.
“Ưm ưm! Ưm ưm ưm ưm!”
“Đang từ chối sao?”
Anh ta cúi đầu, thì thầm bên tai tôi.
“Vô ích thôi.”
Chết tiệt!
Lục Châu Bạch siết chặt tay, trực tiếp bẻ gãy khóa cửa.
Mấy tiếng “rắc rắc” vang lên, ổ khóa hoàn toàn bị hủy.
Anh ta gần như thô bạo đẩy tôi về phía cánh cửa ẩn.
Hệ thống nhận diện khuôn mặt quét qua cánh cửa chậm rãi mở ra.
Bạn thấy sao?