Con tôi ngốc nghếch, bị người ta lợi dụng. Mà chuyện như đã không chỉ xảy ra một lần.
Tôi lao ra khỏi phòng chứa đồ như một cơn gió, xông vào phòng trẻ con, đạp mạnh cửa ra, kéo Ngô San San từ trong lòng Ngô Kiến Văn ra ngoài.
“Có phải là con không? Có phải con bảo Đoá Đoá hái bông hoa đó không? Phải không?” Tôi nắm chặt vai con bé, lay mạnh.
“Nói đi! Đừng giả vờ ngốc nghếch với tôi!”
Trẻ con năm tuổi có thể vẫn còn ngây thơ và chưa hiểu chuyện, Ngô San San, năm tuổi bảy tháng, tuyệt đối không phải là đứa trẻ bình thường. Nói dối, đổ lỗi, xúi giục người khác những việc mình không dám , với con bé, tất cả những điều đó đều đã thành thói quen.
Ngô San San gào khóc ầm ĩ, giãy giụa hết sức gọi bố.
Ngô Kiến Văn tức giận đẩy mạnh tôi ra, giật lại San San từ tay tôi. Tôi mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.
Tôi Ngô Kiến Văn bằng ánh mắt chất chứa căm hận.
Là Ngô Kiến Văn! Là ta đã phản bội tôi, sinh ra đứa con riêng này! Chính ta mang đứa con riêng về nhà khiến gia đình tôi loạn cả lên! Chính con bé dối trá, lươn lẹo này đã khiến tôi mất đi Đoá Đoá! Tôi hận bọn họ!
Tôi đứng bật dậy lao vào đánh nhau với Ngô Kiến Văn. Tôi dùng hết sức cấu rách mặt ta, đá vào chỗ hiểm, tôi hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t ta ngay lúc đó!
Mặt Ngô Kiến Văn bị tôi cào xước mấy vết dài sức đàn ông mạnh hơn tôi rất nhiều. Anh ta khống chế tôi rồi gào lên giận dữ:
“Triệu Mông, phát điên cái gì ! Đoá Đoá mất thì cũng đã mất, có nghĩ không thông cũng không thể trút giận lên San San !”
Tôi không còn chút sức lực để chống cự nữa. Sự đau khổ, phẫn nộ và thù hận thiêu cháy trái tim tôi. Trong đầu tôi giờ chỉ còn lại duy nhất hận thù, không thể chứa nổi bất cứ điều gì khác.
Tôi thẳng vào Ngô Kiến Văn, lạnh lùng một câu:
“Lập tức đưa Ngô San San đi. Tôi không muốn thấy con bé nữa.”
Ngô Kiến Văn há miệng định gì đó tôi giơ tay ngăn lại:
“Nếu không đưa nó đi, tôi không đảm bảo mình sẽ gì với nó đâu.”
Có lẽ sợ xảy ra chuyện, Ngô Kiến Văn đành đưa Ngô San San đến nhà bố mẹ ta.
San San đã đi rồi vết thương trong lòng tôi vẫn không thể nào lành lại. Đêm nào tôi cũng mất ngủ, hễ nhắm mắt là hình ảnh của Đoá Đoá lại hiện lên rõ mồn một.
Tôi sắp phát điên rồi. Nếu không gì đó, tôi thực sự sẽ hóa điên mất.
Tôi phải gì đó.
Hôm đó thời tiết rất đẹp. Tôi bảo Ngô Kiến Văn xin nghỉ một ngày, cùng tôi ra hồ chèo thuyền, hóng gió. Ngô Kiến Văn nghe thì vui mừng ra mặt, liên tục đồng ý, đi ra ngoài giải khuây cũng tốt, tôi cũng nên mạnh mẽ lên rồi.
Ngô Kiến Văn không biết bơi, còn tôi thì bơi rất giỏi. Hồ nước ấy rất rộng, nước sâu, mà hôm nay lại không phải cuối tuần, chắc sẽ không có nhiều du khách.
Ngô Kiến Văn vừa quan sát sắc mặt tôi vừa đề nghị:
“Hay là đưa cả San San đi theo? Hôm trước em kích quá con bé sợ. Nhân dịp này đưa nó đi chơi luôn, dù sao chúng ta cũng là một gia đình…”
“Là một gia đình.” Anh ta tính toán rõ ràng rồi, sức khỏe tôi không tốt, không thể sinh con nữa, nên một thời gian sau sẽ lại đưa Ngô San San về nhà, để tôi tiếp tục nuôi con của nhân ta, đúng không?
Tôi nhạt, đáp: “Được thôi.”
Dẫn theo nó cũng , nhiều thêm một người hay ít đi một người cũng chẳng quan trọng. Hôm nay ta phải chết.
Bạn thấy sao?