Bí Mật Của Người [...] – Chương 4

Có phải trẻ con bẩm sinh thích bắt chước không? Nhưng hành và biểu cảm hiếm gặp như , sao có thể vô bắt chước giống đến thế?

 

Đứa trẻ này quá kỳ lạ, cả trong lẫn ngoài đều toát lên vẻ kỳ quặc.

 

Tôi quan sát kỹ hơn và phát hiện ra nhiều điểm tương đồng giữa San San và Ngô Kiến Văn. Cả hai đều có khẩu vị ăn uống giống nhau, hình dạng ngón tay cũng giống nhau, khi lớn, mũi của cả hai đều nhăn lại...

 

Người ta cháu cũng có lúc giống cậu San San là họ hàng xa của Ngô Kiến Văn, xa đến mức trước đây tôi còn chưa nghe ta nhắc đến người họ hàng này.

 

Nỗi nghi ngờ trong lòng tôi ngày một lớn dần, cho đến một ngày, tôi thấy tin nhắn WeChat của Ngô Kiến Văn.

 

Đêm đó, Ngô Kiến Văn đã ngủ, tôi dậy đi vệ sinh, vừa ngồi xuống bồn cầu thì nghe thấy tiếng “rừ rừ” phát ra từ giá để đồ bên cạnh.

 

Tôi quay đầu lại, thấy điện thoại của Ngô Kiến Văn để quên ở đó, một tin nhắn mới trên WeChat vừa hiện lên màn hình.

 

“Có phải cậu đa nghi quá rồi không? Chuyện của San San, cậu giấu kín như , Triệu Mông sao có thể đoán ra ?”

 

Tin nhắn là do Trần Vĩnh Cương, nối khố của Ngô Kiến Văn từ tiểu học đến cấp ba gửi tới, hai người thân đến mức có thể mặc chung quần.

 

Chuyện của San San. Bốn chữ này như đánh mạnh vào trái tim tôi. Tôi vội vàng cầm điện thoại, định mở khóa màn hình.

 

Tôi có linh cảm mãnh liệt, bí mật về San San sắp hé lộ.

 

Tôi và Ngô Kiến Văn chưa bao giờ xem điện thoại của nhau tôi phát hiện mình không đoán ra mật khẩu mở khóa của ta. Tôi thử ngày sinh của Đóa Đóa, ngày sinh của ta, của tôi, thậm chí cả ngày sinh của bố mẹ ta đều không đúng. Tôi không dám thử nữa, sợ điện thoại bị khóa.

 

Tôi biết điện thoại của Ngô Kiến Văn còn có khóa vân tay. Tôi cầm điện thoại, lén lút quay về phòng ngủ.

 

Ngô Kiến Văn ngủ rất say, tiếng ngáy khe khẽ vang lên. Tôi rón rén đi đến bên giường, nhẹ nhàng kéo cánh tay ta ra khỏi chăn, cầm lấy ngón trỏ của ta đặt lên khóa vân tay trên điện thoại.

 

3

 

Tiếng ngáy đều đều vang lên, tim tôi đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

Khoảnh khắc ngón tay chạm vào màn hình, điện thoại khẽ rung nhẹ và mở khóa. Ánh sáng từ màn hình xuyên qua lớp áo, hắt lên trần nhà. Tim tôi đập thình thịch, may mắn thay, tôi đã khôn ngoan lấy áo che lại, nếu không ánh sáng quá chói này chắc chắn sẽ đánh thức ta.

 

Tôi khóa trái cửa phòng tắm, ngồi lên bồn cầu bắt đầu xem lịch sử tin nhắn WeChat.

 

Bắt đầu là đoạn hội thoại từ một tháng trước.

 

Ngô Kiến Văn: Bây giờ tôi có chút hối hận vì đã đưa San San về nhà. Con bé với Triệu Mông không hợp nhau, ngày nào cũng náo loạn như gà bay chó sủa, phiền muốn chết.

 

Trần Vĩnh Cương: Tôi đã khuyên cậu rồi mà. Đưa con riêng về nhà để vợ chăm, não cậu chắc bị úng nước rồi đấy.

 

Tôi như bị một gậy đánh thẳng vào đầu, tim quặn thắt từng cơn, đau đớn đến mức phải thở hổn hển mới lấy chút không khí.

 

Hóa ra… hóa ra là như ! Sự nghi ngờ của tôi không hề vô cớ, không phải do tôi suy nghĩ quá nhiều! San San hoàn toàn không phải đứa trẻ nào đó là họ hàng xa của ta!

 

Biểu cảm giống hệt nhau! Khẩu vị giống hệt nhau! Ngay cả hình dáng ngón tay cũng giống hệt nhau! Không lạ gì khi San San chỉ thích Ngô Kiến Văn, chỉ thân thiết với ta, vì ta chính là bố ruột của nó!

 

Tôi nhắm mắt lại, cố gắng để bản thân bình tĩnh cơn giận như ngọn lửa từ trong lồng n.g.ự.c bốc thẳng lên đỉnh đầu. Ngô Kiến Văn giấu tôi mà có con với người phụ nữ khác! Lại còn đưa đứa con riêng về nhà để tôi nuôi! Tên khốn nạn này, sao ta có thể lừa gạt tôi như ?

 

Nước mắt tôi không kìm lại , tuôn rơi xối xả, tôi vẫn cố nhịn để tiếp tục đọc tin nhắn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...