Một đứa trẻ không chịu khổ, không chịu rèn luyện, gì cũng không kiên trì thì sau này lớn lên có thể gì?
Giáo viên múa cầu mỗi ngày phải luyện tập ở nhà nửa tiếng. Tôi tự mình giám sát San San luyện tập, tác nào giáo viên cầu cũng phải hoàn thành nghiêm túc. Không xong thì không ngủ.
Tôi vốn nghĩ việc giáo dục nghiêm khắc này sẽ khiến San San phản kháng kịch liệt, không ngờ con bé lại ngoan một cách bất ngờ. Dù đôi khi nước mắt lưng tròng những tác cầu, nó vẫn hoàn thành.
Tôi cảm thấy rất vui. Nghĩ rằng chị Vương và các giáo viên đã quá lên, San San thật ra khá ngoan, chỉ cần dùng đúng phương pháp thì con bé vẫn có thể học hành nghiêm túc.
Tôi quá ngây thơ rồi. Chưa đến vài ngày, thực tế đã tát cho tôi một cú trời giáng, khiến tôi bắt đầu nghi ngờ nhân tính.
Một đứa trẻ chưa đến sáu tuổi lại có thể ra chuyện như . Nếu không tự mình trải qua, tôi tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi.
2
Khu nhà của chúng tôi không lớn, quan hệ hàng xóm lại rất hòa thuận.
Hôm đó, tan về nhà, tôi thấy mấy bác đang tụ tập dưới lầu trò chuyện, liền mỉm chuẩn bị chào hỏi. Nhưng khi tôi vừa mở miệng, họ đều quay đầu đi, giả vờ như không thấy tôi.
Chị Hoàng sống dưới nhà tuy mỉm với tôi một cái ánh mắt lại đầy nghi ngờ dò xét.
Chuyện gì thế này? Tôi thầm thắc mắc trong lòng, hoàn toàn không hiểu mình đã đắc tội gì với các bác ấy.
Vài ngày sau, khi tôi giúp chị Hoàng xách quả dưa hấu nặng mười cân về nhà, bà ấy ngập ngừng gọi tôi lại: "Mẹ Đoá Đoá, có chuyện này không biết tôi có nên hay không."
Thông thường, những câu kiểu "không biết có nên hay không" thì tốt nhất là đừng . Nhưng lúc này, tôi lại thật lòng mong ấy luôn.
"Chúng tôi đều biết cũng chỉ muốn tốt cho San San thôi. Người ta rồi đấy, ngọc không mài không sáng, trẻ con mà, đương nhiên phải dạy dỗ. Nhưng mà... dạy bảo cũng cần có chừng mực. Con nít mới năm, sáu tuổi, sao lại nặng tay như ? Chuyện này truyền ra ngoài, tiếng xấu nuôi con nuôi cũng chẳng hay ho gì đâu."
Tôi c.h.ế.t lặng. "Nặng tay"? Cô Hoàng tưởng tôi bạo hành San San sao? Nỗi oan này quá lớn khiến tôi không kịp phản ứng.
Những lời tiếp theo của tôi Hoàng khiến lòng tôi nặng trĩu.
Chuyện tôi đánh San San là chính miệng con bé . Có lần mấy bác gặp San San dưới lầu, thấy trên tay con bé có vết bầm tím và trầy xước, liền hỏi có phải bị ngã không.
San San không phải ngã, là do mẹ đánh. Con bé còn tôi thường xuyên đánh nó.
Tôi!! Tôi hoàn toàn không biết gì nữa. Tôi giận đến đỏ bừng cả mặt, năng lộn xộn, khiến lời giải thích của tôi nghe như đang ngụy biện.
Cô Hoàng vỗ vai tôi: "San San cũng thật đáng thương, đứa trẻ không cha không mẹ, hai người nhận nuôi nó vốn là việc tích đức, đừng để cuối cùng thành ra chẳng hay ho gì."
Cơn giận của tôi dâng lên ngực. Trên đời này sao lại có đứa trẻ như thế? Trước mặt tôi thì ngoan ngoãn hết sức, sau lưng lại dựng chuyện vu khống! Nói thẳng ra, đây chẳng khác nào bôi nhọ danh dự của tôi.
Con bé mới năm tuổi bảy tháng, còn chưa tròn sáu tuổi! Ai mà tin nổi?
Về đến nhà, tôi lập tức gọi San San vào thư phòng, hỏi rõ đầu đuôi. San San khóc lớn, rằng nó không mấy lời đó, là tôi Hoàng đang dối.
Tôi kiệt sức. Nhìn bé khóc đến gần như không thở nổi, tôi còn biết gì? Chẳng lẽ kéo con bé đến đối chất với tôi Hoàng?
Tôi nghiêm khắc phê bình San San một trận, nó vào phòng tự kiểm điểm mười lăm phút. Vừa định đóng cửa phòng, San San lao tới cản lại, vừa túm lấy cánh tay tôi vừa khóc toáng lên: "Dựa vào đâu mà quản tôi? Cô đâu phải mẹ ruột của tôi! Tôi muốn bố! Bố về rồi, tôi sẽ bảo bố đánh !"
Bạn thấy sao?