Nguồn cảm hứng đến từ những người dì dưới lầu. Hôm đó tôi ra ngoài mua rau, đúng lúc nghe thấy các dì đang chuyện, rằng có đứa cháu trai nhà ai đó quá nghịch ngợm, dùng cung nỏ mua trên mạng hỏng hết các camera trong khu nhà tôi.
"Cái cung nỏ này mạnh thật, mũi tên bay qua, đến viên gạch cũng có thể vỡ." Một bà dì lắc đầu thở dài: "Bố mẹ đứa trẻ này cũng không biết nghĩ sao, sao lại mua mấy món nguy hiểm như cho con? Nếu chẳng may b.ắ.n trúng người thì sao? Đó là án mạng đấy!”
Cả khu nhà bị hỏng camera? Tôi ngẩng đầu lên về hướng camera. Trong lòng tôi nảy ra một ý tưởng mơ hồ.
Khu nhà chúng tôi khá nhỏ, khi mua nhà ở đây tôi chỉ ý đến giá trị học khu. Vì nhỏ, khu nhà không có gara ngầm, chỉ có mấy chỗ đậu xe hình L ngay bên cạnh khu vực xanh.
Chỗ đậu xe của nhà tôi nằm ở chỗ cuối cùng của hình "L". Vì nhà tôi mua muộn nên chỉ còn chỗ này.
Vị trí trên của chỗ đậu xe này có một dây điện băng ngang qua. Chạm điện, đúng là tai nạn tự nhiên, c.h.ế.t vì điện giật, thật là hợp lý.
Điều quan trọng là, vị trí hẻo lánh này, ngoài Ngô Kiến Văn thì không ai hay qua lại. Nếu c.h.ế.t thì chỉ có Ngô Kiến Văn, không ảnh hưởng đến ai khác.
Tôi đợi, đợi một ngày mưa.
6
Bên ngoài khu nhà có một công viên nhỏ, trong công viên có một quảng trường nhỏ, trên quảng trường có người thả diều. Tôi chằm chằm vào những chiếc diều đủ màu sắc, thật sự mong muốn chúng rơi xuống nhanh chóng, rơi vào sợi dây điện kia.
Tất nhiên, ông trời sẽ không tốt với tôi đến , nó không để tôi dễ dàng một chút nào. Những chiếc diều bay trên trời, không rơi xuống.
Một giờ sáng, Ngô Kiến Văn vẫn chưa về, tôi đã gọi điện cho ta, hôm nay sẽ về muộn, khoảng hai giờ sáng mới về đến nhà.
Tốt lắm, đến lượt tôi rồi.
Tôi thay đồ đen, đội mũ lưỡi trai đen, kéo vành mũ xuống thấp, đeo ba lô đen sau lưng, trong đó có một chiếc thang gấp và một chiếc diều.
Khu nhà vắng lặng không một bóng người, ánh sáng đèn đường mờ mịt. Tôi đi đến chỗ đậu xe nhà mình, mở thang gấp, treo chiếc diều lên dây điện.
Ông trời cũng giúp tôi một chút, gần khu vực cây xanh có những cây che chắn một phần chiếc diều. Chiếc diều treo trên dây điện không dễ nhận thấy.
Dự báo thời tiết rằng ngày mai sẽ có mưa, từ chiều tối đến nửa đêm. Ngày mai cũng chính là ngày kỷ niệm ngày cưới của tôi và Ngô Kiến Văn. Tôi đã với ta rằng sẽ vài món ăn ta thích để kỷ niệm tại nhà.
Anh ta đã đồng ý sẽ về sớm.
Tôi kéo sợi dây diều lên cành cây bên cạnh để tránh nó rơi xuống. Cất thang gấp và trở về nhà.
Suốt quãng đường về, tôi không gặp ai. Camera bị hỏng, chẳng ai biết chiếc diều là do tôi treo lên.
Ngày hôm sau, trời mưa đúng như dự báo, lúc chiều trời bắt đầu mưa, càng lúc càng lớn. Sau khi trời tối, tôi cầm dù ra ngoài, đi về chỗ đậu xe của nhà mình.
Trong túi xách của tôi có một chiếc gậy cao su co giãn. Tôi định dùng chiếc gậy này để kéo dây diều xuống, để nó rơi xuống cạnh chỗ đậu xe.
Tôi đã tính toán, khi Ngô Kiến Văn đậu xe và bước ra khỏi xe, vào đúng lúc ta đứng thẳng lên, cơ thể ta sẽ chạm vào dây diều.
Chạm điện, thật là một tai nạn tự nhiên. Chiếc diều trên quảng trường đã rơi xuống khu nhà chúng tôi, trong ngày mưa, chủ nhà về nhà vô chạm phải dây diều có điện. Chỗ đậu xe hẻo lánh, ta ngã xuống đất mà không ai phát hiện, dòng điện âm thầm cướp đi mạng sống của ta.
Hoàn hảo.
Các món ăn tôi đã chuẩn bị sẵn, thịt bò hầm cà chua, cá vàng xào khô, tôm xào, sườn xào chua ngọt, canh gà đen hầm, đậu hũ chiên giòn, rau cải muối xào, canh mướp trứng... Món nào cũng là món Đoá Đoá thích ăn.
Bạn thấy sao?