Bí Mật Của Người [...] – Chương 4

Thạch Giai Nhân đang dựa vào lòng , thấy thì giật mình lùi ra sau:

“Phó học trưởng, sao thế?”

Phó Hàn Úc vứt ta qua một bên, lặp đi lặp lại chữ viết trên mảnh giấy.

“Giang Điềm muốn ly hôn với tôi?”

Thạch Giai Nhân không hề tỏ ra bất ngờ, ngược lại còn khoác tay , dịu dàng :

“Ly hôn là đúng rồi mà. Chị ấy mồ côi cha mẹ, thân phận thấp kém, không xứng với đâu. Anh xứng đáng có người tốt hơn.”

Chát!

Phó Hàn Úc hất tay ta ra, giọng lạnh như băng:

“Người tốt hơn? Ý à?”

Anh bóp cằm Thạch Giai Nhân, nghiến răng:

“Ngay từ đầu tôi đã với , tôi chỉ chơi thôi, đừng mơ tưởng xa xôi. Tôi Giang Điềm, tôi không bao giờ ly hôn với ấy!”

Yêu?

Thấy đến đây, tôi không nhịn bật thành tiếng.

Thật ghê tởm.

Phó Hàn Úc đúng là mở miệng dối mà không biết ngượng.

Tôi cắt cuộc gọi video từ chiếc điện thoại từng thuộc về ta — chính là điện thoại mà tôi để lại trong phòng bệnh.

Tôi đã ghi lại toàn bộ đoạn hội thoại đó, và gửi đoạn ghi âm cho ta.

Sau đó, tôi gọi điện đến.

Anh ta không nghe máy.

Tôi gọi mãi… đến khi cuối cùng, Thạch Giai Nhân là người bắt máy.

“Chị Giang, em vừa đến phòng bệnh thấy chị không có ở đây. Điện thoại Phó học trưởng cứ reo mãi, em đoán chị có chuyện gấp. Có chuyện gì không ?”

Lại cái giọng điệu này…

Tôi nhớ rõ, lần trước gặp ta ở phòng bệnh, cũng là cái kiểu chuyện này đã khiến tôi không chút nghi ngờ.

Chỉ là lần này…

Tôi khẩy, giọng mỉa mai:

“Tôi nên gọi là chị tiểu tam ngây thơ — người dũng cảm vì , hay gọi là Thạch Giai Nhân biết rõ vẫn chen chân đây?”

“Không phải đâu chị Giang, chị hiểu lầm rồi, em—”

“Tôi hiểu lầm gì? Hiểu lầm rằng biết rõ tôi và Phó Hàn Úc đã kết hôn vẫn lên giường với ta? Hay là hiểu lầm chuyện ta thông đồng lừa tôi ba năm trời? Hoặc… hiểu lầm rằng rõ ràng thấy tôi quay về vẫn cố tiếng trong phòng để tôi nghe thấy?”

Đầu bên kia im bặt.

Tôi cũng chẳng kiên nhẫn chờ ta tìm thêm lý do ngụy biện.

“Nói với Phó Hàn Úc — xem tin nhắn xong thì sẽ hiểu tất cả.”

Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.

10

Thật ra tôi cũng không ngờ — cái điện thoại tôi để lại trong phòng bệnh, ban đầu chỉ là muốn thử xem Phó Hàn Úc có giả vờ thêm không, mà lại vô ghi lại luôn cảnh “ân ái” nóng bỏng giữa ta và Thạch Giai Nhân.

Đoạn ghi hình đó… trở thành bằng chứng thép.

Một khi ta còn biết xấu hổ, thì chuyện níu kéo cuộc hôn nhân này sẽ không bao giờ xảy ra.

Ba phút sau, tôi nhận cuộc gọi từ Phó Hàn Úc.

“Điềm Điềm, là sai rồi! Anh xin lỗi! Em nghe giải thích đã không?”

Tôi nhạt:

“Giải thích? Giải thích từ đâu cơ? Từ việc giấu thân phận tiếp cận tôi ngay từ đầu, hay là từ chuyện giả người thực vật suốt ba năm trời để lừa dối tôi?”

Anh ta im lặng.

Tôi cũng mệt mỏi khi phải phân tích từng chuyện nữa rồi.

“Phó Hàn Úc, đừng tự rẻ rúng mình nữa. Ly hôn xong, vẫn là cậu ấm nhà giàu, còn tôi… đi con đường độc mộc của mình. Chúng ta coi như chưa từng có gì.”

“Không ! Giang Điềm, em! Anh thực sự em!”

“Ha…” Tôi bật , giọng mỉa mai.

“Tình của cũng độc ác thật đấy.”

Tôi thở dài, giọng càng lúc càng lạnh hơn:

“Đi mà hành hạ người khác đi, tôi không hầu hạ nổi nữa đâu.”

Cuối cùng, tôi chỉ nhắc ta đừng quên — mười giờ sáng mai, đến Cục Dân Chính thủ tục ly hôn.

Anh ta không trả lời, tôi cũng không buồn thêm.

11

Tối hôm đó, có tiếng gõ cửa.

Tôi mở cửa ra — đứng bên ngoài chính là Phó Hàn Úc.

Tôi không ngạc nhiên.

Thật ra tôi chưa bao giờ mơ mộng nữ cường nhân, cũng không mơ đứng trên đỉnh cao gì cả.

Mơ ước ban đầu của tôi chỉ đơn giản là tìm một người đáng tin cậy, rồi cùng nhau sống cuộc đời bình dị.

Khi , tôi hết lòng với ta, nhẫn nhịn đủ điều.

Ba năm trời ta nằm trên giường giả bệnh, tôi chưa từng buông tay chăm sóc.

Nếu ta không phải tảng đá, thì cũng nên cho tôi một lời giải thích.

Huống chi… tôi biết rõ, Phó Hàn Úc là kiểu người mềm lòng, dễ bị lay .

Nói tôi là thật — đáng ghê tởm cũng là thật.

Anh ta thấy tôi không gì, liền dè dặt lên tiếng:

“Giang Điềm, xin lỗi… chuyện lừa dối em là do Thạch Giai Nhân bày ra. Anh không muốn thế đâu, không cố ý phản bội em…”

Tôi nhướng mày, hỏi lại:

“Không cố ý phản bội tôi? Thế là gì?”

“Gì cơ?” Anh ta ngập ngừng.

Tôi nhấn giọng, rõ ràng từng chữ:

“Anh phản bội tôi không phải cố ý — thế nó là gì?”

Phó Hàn Úc á khẩu không trả lời .

Tôi thay ta trả lời luôn:

“Là bản tính của đấy, Phó Hàn Úc!

Thạch Giai Nhân biết rõ còn chen chân đã đủ ghê tởm, cũng không kém.

Dùng trò giả người thực vật để lừa tôi, còn đó là thử thách tôi — bị tôi vạch trần rồi thì đổ hết lỗi cho người khác.

Tất cả cũng chỉ vì không chịu chấp nhận sự thật rằng là một kẻ bạc , vô trách nhiệm.

Anh không chịu nổi sự thật rằng chính là kẻ phản bội.”

Tôi thẳng vào mắt ta:

“Anh nghĩ rằng thực lòng tôi? Đúng, tôi tin. Nhưng ghê tởm người ta — cũng là thật.”

“Anh muốn xây dựng hình tượng người đàn ông si ?

Anh có thể tự lừa mình, chứ đừng mơ lừa tôi.”

“Chúng ta phải ly hôn, cho dù có đồng ý hay không.”

Phó Hàn Úc đứng đó, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.

Tôi kỹ khuôn mặt ấy — bất giác nhận ra, tôi đã quên mất… hình dáng Phó Hàn Úc khi mở mắt trông như thế nào.

Giờ lại, ta xa lạ đến thế.

Một lúc sau, ta thấp giọng hỏi:

“Ai… là người cho em biết?”

Người bên cạnh ta đều trung thành, tôi vốn định “không ai cả”… nghĩ lại, tôi đổi giọng:

“Xem ra… bên cạnh , chỉ có mỗi tôi là không biết thân phận thật của mà vẫn ngồi yên trên cái vị trí ‘vợ hợp pháp’.

Chắc cái vị trí ấy, nhiều người ham lắm hả?”

Gương mặt ta bỗng tối sầm lại, giọng trầm xuống:

“Giang Điềm… em thật sự không hối hận khi bỏ lỡ một người như sao? Dù sao em cũng từng rất tiền mà.”

Tôi khẽ bật , không gì, chỉ đóng sầm cửa lại.

Tôi tiền, tôi không loại tiền như .

Anh nghĩ tôi đến với vì tiền à? Nếu tôi thực sự vì tiền, tôi sẽ thản nhiên thừa nhận. Nhưng tôi không phải.

cảm chân thành này —

không cho phép ai giẫm đạp.

12

Thủ tục ly hôn diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Phó Hàn Úc không níu kéo, ký giấy dứt khoát, nhanh gọn như thể sớm đã chuẩn bị tâm lý.

Khi chúng tôi rời khỏi Cục Dân Chính, vừa đến cửa ta bỗng gọi tôi lại, đưa cho tôi một xấp tài liệu:

“Giang Điềm, cảm ơn em đã ở bên suốt những năm qua Đây là chút bồi thường dành cho em — chỉ cần em ký tên, căn biệt thự này sẽ thuộc về em.”

Tôi không đưa tay nhận.

“Nếu thật sự muốn bồi thường,” tôi thản nhiên , “ thì bán nó đi rồi chuyển tiền vào tài khoản của tôi. Số tài khoản vẫn chưa thay đổi.”

Mặt ta trầm xuống, thu lại xấp giấy, xoay người bước lên xe.

Tôi cũng chẳng buồn bận tâm.

Nhưng đi vài bước, tôi chợt nhớ ra: suốt mấy năm qua tôi đã bỏ ra không ít tiền để chi trả viện phí cho căn bệnh… không hề tồn tại của ta.

Tôi định quay lại đòi nốt số tiền đó.

Vừa quay người lại — tôi thấy dòng bình luận hiện lên trước mắt.

【Nam nữ chính cuối cùng cũng về bên nhau! Chuẩn bị vào đoạn ngọt ngào hường phấn rồi đây~】

【Cầu mong họ thêm mấy chục chương nữa, xem còn unlock chiêu trò gì không!】

【Nữ chính baby chịu đựng ba năm, thật sự không dễ dàng gì.】

Xe của Phó Hàn Úc khẽ lắc lư.

Tôi đứng khựng lại.

Thì ra cái hệ thống hiển thị bình luận này, vốn dĩ là của truyện P.O văn — chỉ cần ngọt, chỉ cần gợi cảm, chẳng cần phân biệt đúng sai.

Vậy thì không có gì phải ngạc nhiên nữa.

Chỉ là, nếu Phó Hàn Úc và Thạch Giai Nhân thực sự là một đôi, thì họ muốn gì cũng

Nhưng họ không nên kéo tôi vào.

Phó Hàn Úc quyền thế nghiêng trời, tạm thời tôi chưa hắn.

Nhưng Thạch Giai Nhân thì khác.

Cô ta sắp tốt nghiệp, đang ở giai đoạn xét tuyển học bổng và cơ hội học tiếp cao học.

Dám thì phải dám chịu — nếu đã chen chân vào gia đình người khác, tôi tin, ta không ngại gánh hậu quả.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...