Chăm sóc người chồng thực vật suốt ba năm, tôi thậm chí đã bán cả nhà để mời chuyên gia đến chữa trị cho ấy — thì đúng lúc đó, tôi thấy những dòng bình luận nổi lên.
【Đây là thử thách cuối cùng rồi. Chỉ cần nữ phụ dùng toàn bộ tài sản để mời chuyên gia nước D, nam chính sẽ tin rằng ấy không đến với vì tiền, lập tức tỉnh lại và đưa về thừa kế khối tài sản hàng chục tỷ.】
【Đừng mơ nữa! Nếu ta mời chuyên gia, thì nữ chính dịu dàng của tôi còn cơ hội gì tiếp tục bên nam chính giả vờ thực vật đây?】
【Đúng đó đúng đó, tôi còn đang chờ xem cảnh nam chính nửa đêm lén hôn nữ chính, rồi ngọt ngào phát đường cơ mà.】
Tôi sững sờ người đàn ông tên Phó Hàn Úc đang nằm yên lặng trên giường.
Anh ấy… lại đang giả vờ sao?
1
Không… Không thể nào!
Tôi lại đi tìm bác sĩ chủ trị để kiểm tra lại cho Phó Hàn Úc.
Kết quả bác sĩ đưa ra vẫn giống như trước kia.
“Tiểu thư Giang, Phó tiên sinh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi biết ngay mà — Phó Hàn Úc không thể lừa tôi .
Thế ngay khoảnh khắc sau, những dòng bình luận kia lại hiện ra:
【Lúc nãy tôi suýt tưởng nữ phụ phát hiện ra gì đó rồi cơ. May mà bác sĩ không lộ sơ hở.】
【Tôi cũng thót tim, cứ tưởng bí mật giả người thực vật của nam chính bị bại lộ rồi!】
【Yên tâm đi~ Đừng quên nam chính Phó Hàn Úc là Thái tử gia của giới quyền quý Bắc Kinh, bệnh viện đã sắp xếp ổn thỏa từ lâu rồi. Không có sự cho phép của ta, chẳng ai dám tiết lộ chuyện này đâu. Nữ phụ mãi mãi không thể biết ta đang giả vờ.】
Nhìn những dòng bình luận đó, tim tôi lạnh toát.
Tôi quay sang bác sĩ đang kiểm tra cho , ông ta né tránh ánh mắt tôi, dịu giọng an ủi:
“Tiểu thư Giang, ba năm qua vẫn luôn tận tâm chăm sóc chồng mình. Chỉ cần tiếp tục kiên trì, tin rằng ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi.”
Sớm là bao lâu?
Tôi không trả lời, chỉ gọi tên Phó Hàn Úc hết lần này đến lần khác.
Giống như hồi chúng tôi còn nhau.
Tôi vừa khóc vừa kể lại từng kỷ niệm, kể những chuyện khi , năn nỉ tỉnh lại tôi một cái — vẫn không hề có chút phản ứng.
Tôi khóc rất lâu.
Cảm trút ra hết, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Tôi không biết những dòng bình luận ấy là thứ gì, vì chưa chứng thực, tôi sẽ không dễ dàng tin rằng Phó Hàn Úc – người đã cùng tôi vượt qua bao sóng gió – lại là kẻ dối trá.
Nhà cửa tôi đã bán rồi, vé máy bay đi nước D cũng đã mua cho chuyến chiều nay.
Tôi lau nước mắt, đứng dậy thu dọn hành lý.
2
Hai năm nay để tiện chăm sóc Phó Hàn Úc, tôi dọn hết đồ đạc vào phòng bệnh. Sau khi bán nhà, những thứ còn lại càng ít ỏi, tất cả cũng chuyển đến đây.
Chuyến đi nước D lần này coi như là một hành trình dài, lúc thu dọn hành lý, tôi vừa vừa chuyện với Phó Hàn Úc:
“Lần đầu tổ chức sinh nhật cho em, điều ước em thầm nghĩ là muốn đi nước D một chuyến. Khi đó còn sẽ đi cùng em. Không ngờ lần này em đi là để tìm người cứu … Biết thế, em đã không ước điều đó rồi.”
“Hàn Úc, lần này em sẽ đi ít nhất một tuần. Trong thời gian đó em đã nhờ một giúp việc đến chăm sóc . Đợi em quay lại, nhất định sẽ tỉnh dậy mà, đúng không?”
Nhưng rồi, những dòng bình luận kia lại xuất hiện:
【Nữ phụ lại dám rời đi hẳn một tuần? Vậy chẳng phải nam chính và nữ chính mềm mại của tôi có thể bên nhau suốt một tuần tha hồ mở khóa các địa điểm sao?】
【Đúng đó! Nữ phụ vừa đi, hai người họ lại có thể ân ân ái ái trong phòng bệnh. Biết đâu lần này unlock luôn cả… quả cam bụng nữa chứ! Tôi phấn khích quá!】
【Hai người bên trên đừng mơ nữa. Nữ phụ sẽ không đi một tuần đâu — trên đường ra sân bay ta sẽ gặp tai nạn xe, lỡ chuyến bay, hoàn toàn mất đi tư cách mời chuyên gia. Cũng vì thế mà không vượt qua thử thách của Phó Hàn Úc, khiến ta mất niềm tin vào , chỉ còn lại ham muốn, cuối cùng thành đôi với nữ chính của chúng ta.】
Tay tôi khựng lại giữa chừng.
Tôi… sẽ gặp tai nạn?
Dù chưa thể xác thực những lời đó, cách họ nghe như có thật .
Chẳng lẽ mọi chuyện thực sự sẽ diễn ra như bình luận ?
Tôi vẫn không muốn tin những dòng chữ vô căn cứ kia. Tôi càng không tin Phó Hàn Úc – người đã bên tôi nhiều năm – lại là kẻ lừa gạt.
Vậy nên, tôi quyết định xác minh tất cả.
Mang theo hành lý, tôi lên một chiếc taxi đến sân bay.
Vừa lên xe, câu đầu tiên tôi với tài xế là:
“Làm ơn chạy cẩn thận một chút.”
Nhưng tai nạn vẫn xảy ra.
Một chiếc xe mất phanh ở khúc cua lao tới, đâm bay mấy chiếc xe liền, trong đó có cả taxi của tôi.
May mắn là tôi và tài xế chỉ bị thương nhẹ, vì tai nạn ách tắc giao thông nghiêm trọng, tôi bị kẹt lại trên cầu vượt, lỡ mất chuyến bay đến nước D.
Khi tôi đang tuyệt vọng, những dòng bình luận kia lại hiện lên:
【Trời đất ơi! Không hổ danh là nam nữ chính điên loạn trong truyện đen tối. Trên sân thượng cũng luôn hả? Nam chính đúng là dáng đẹp thật!】
【Nhập vai thật quá! Y tá nhỏ và bệnh nhân, hơi cấm kỵ đấy mà cuốn quá trời cuốn!】
【Nói thật nhé, kiểu đương vụng trộm thế này đúng là kích thích thật. Nhưng tôi vẫn mong nữ phụ nhanh chóng biến khỏi truyện để nam nữ chính tha hồ “ nhau đến phát cuồng” cho tôi xem!】
【Đừng vội, nữ phụ đã gặp tai nạn xe rồi, không thể mời chuyên gia, game over! Sắp bị đá ra khỏi cuộc chơi thôi, kiên nhẫn chút!】
Những dòng bình luận khiến người ta đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.
Tôi không kịp xử lý vết thương, lập tức chạy về bệnh viện.
3
Tôi và Phó Hàn Úc đến với nhau là do đương tự nguyện.
Lần đầu gặp là trong một công việc thêm, rơi đồ gì đó rồi đứng loay hoay không biết xử lý thế nào, trông mặt mũi đầy u sầu. Tôi tốt bụng giúp thu dọn, còn giúp chuyện với chủ tiệm để thương lượng đền bù.
May mà món đồ đó không đáng giá, chủ tiệm cũng không khó, trả tiền xong thì cùng tôi về trường.
Lúc đó tôi mới biết, cũng học cùng trường với tôi, cũng vì hoàn cảnh khó khăn nên phải thêm để trang trải học phí.
Tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nhờ ông bà nuôi lớn, từng bước chật vật để vào đại học. Gặp người có hoàn cảnh giống mình, tôi lập tức có thiện cảm, lại thêm chuyện rất duyên, nên chúng tôi trao đổi liên lạc, cùng nhau chia sẻ các việc thêm.
Dần dần, cảm cũng nảy sinh.
Chúng tôi nhau giản dị, nhẹ nhàng, không kịch tính, không sóng gió.
Yêu đương đúng như tôi mong đợi — bình thường, an yên và ấm áp.
Năm thứ ba nhau, cầu hôn tôi.
Anh , không có gì cả, nhà cũng nghèo, tài sản cũng không, chỉ có khuôn mặt này còn coi . Anh mong cưới tôi và sống cuộc đời bình dị bên nhau.
Tôi không để tâm đến ngoại hình hay gia cảnh, tôi vì tính cách hợp với tôi.
Tôi đồng ý kết hôn.
Nhưng chưa đầy hai tháng sau khi cưới, gặp tai nạn.
Bác sĩ bảo không may trở thành người thực vật, có thể sẽ nằm đó cả đời. Nhưng còn trẻ, nếu tôi kiên trì điều trị, vẫn có cơ hội tỉnh lại.
Vì thế, ba năm qua tôi luôn nỗ lực chăm sóc , từ chối lời mời việc tại tập đoàn lớn, bán hết gia sản ông bà để lại chỉ để chữa trị cho .
Vậy mà giờ đây, những dòng bình luận kia lại cho tôi biết —
Tất cả những cố gắng và hy sinh của tôi,
chẳng qua chỉ là… một “bài kiểm tra” mà dành cho tôi.
Còn tôi, chỉ là một NPC độc ác trong câu chuyện của —
một nữ phụ không , hóa thù hận, cuối cùng phát điên rồi chết.
4
Tôi trở lại bệnh viện thì trời đã tối.
Quả nhiên — Phó Hàn Úc không có trong phòng bệnh, đúng như những gì các dòng bình luận .
Y tá trực ca thấy tôi người đầy vết thương thì hoảng hốt chạy đến đỡ.
Tim tôi hoàn toàn nguội lạnh, tôi tựa người vào tường, quay đầu y tá, hỏi bằng giọng khàn khàn:
“Chồng tôi đâu?”
Y tá vào trong phòng bệnh, rồi nhíu mày đầy nghi hoặc:
“Đúng ha, chồng chị đâu rồi? Lúc chị Lý đi kiểm tra phòng bệnh thì ấy vẫn còn ở đây mà. Còn giúp việc chị cũng đã về rồi… Anh ấy đi đâu chứ?”
Bạn thấy sao?