Bí Mật Của Giang [...] – Chương 4

Nhưng ta không ngờ rằng—vị công chúa này lại là một kẻ phản nghịch!

Nàng chưa bao giờ gặp ai thô bỉ như ta, lại hạ quyết tâm muốn cảm hóa ta.

Vậy nên, khi trở về cung, nàng liền sai người gửi cho ta một quyển thi tập về cây hồng, kèm theo một tờ giấy do chính tay nàng viết:

“Nhớ học thuộc thật kỹ, hai ngày nữa ra ngoài chơi, ta sẽ kiểm tra ngươi.”

Trường Nghi công chúa mới mười ba tuổi, trong lòng nàng không có bất kỳ ý niệm nam nữ nào, nàng chỉ đơn thuần xem ta là một trò tiêu khiển mới lạ.

Nhưng hoàng đế sẽ không nghĩ như .

Ông ta chỉ thấy ta đã lọt vào mắt xanh của Trường Nghi, tức là có tư cách trở thành phò mã của nàng.

Tướng quân phủ lại một lần nữa bao trùm mây đen ảm đạm.

“Hai tháng nữa là ngày giỗ của Tiên hoàng hậu, mà Tiên hoàng hậu chính là mẫu thân ruột của Trường Nghi công chúa. Ta đoán rằng, hoàng thượng rất có thể sẽ nhân dịp này để định ra hôn sự của Trường Nghi và Dụ nhi.”

Phụ thân nghiêm túc với chúng ta.

“Phu quân, tin tức này từ đâu mà có?” Đại phu nhân kinh ngạc hỏi.

Phụ thân lắc đầu:

“Không có nguồn tin chính xác, Dụ nhi sắp tròn mười lăm, có thể chính thức nhậm chức trong quân đội. Mà Tạ Tư Minh vốn luôn muốn khó dễ cho ta, chắc chắn sẽ thúc đẩy hôn sự này sớm nhất có thể.”

Theo quy định của Đại Diễn, phò mã không thể đảm nhiệm thực quyền trong triều đình hoặc quân đội.

Tạ Quốc sư cho rằng ép ta lấy công chúa sẽ là một đòn giáng mạnh vào phụ thân ta.

“Vậy phải sao bây giờ?” Đại phu nhân sốt ruột hỏi.

Phụ thân trầm ngâm lắc đầu.

Khóe mắt ta thoáng thấy mẫu thân đột nhiên tiến lên một bước, ngay sau đó lại bị đại phu nhân kéo trở lại.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ…

Suốt hai ngày tiếp theo, ta chằm chằm vào thi tập mà Trường Nghi công chúa gửi đến, ngay cả ăn cơm cũng chẳng còn thấy ngon miệng, cả người gầy đi một vòng.

Đến ngày hẹn, ta đành cắn răng bước ra ngoài, chuẩn bị đi gặp Trường Nghi.

Lúc đến cửa, ta sực nhớ ra mình còn chưa cho con chó nhỏ của đại tỷ ăn, bèn quay lại viện của nàng.

Vừa đến nơi, ta thấy đại tỷ đang cầm một khúc xương, vui vẻ trêu chọc con chó nhỏ, liền thở phào nhẹ nhõm:

“Đại tỷ, tỷ trêu nó xong thì nhớ thay y phục nhé, đừng để mẫu thân phát hiện.”

“Muội cứ lo chuyện của mình đi, không cần quan tâm đến ta và con chó này.” Đại tỷ , không mấy bận tâm.

Ta đáp một tiếng, xoay người rời đi.

“Giang Dụ, đứng lại.”

Một giọng đột nhiên vang lên, khiến ta sững sờ, bước chân khựng lại.

Sau lưng ta vang lên tiếng kinh hô của Giang Cẩn.

Ta quay đầu lại, thấy sắc mặt nàng đại biến.

Ta đã tới kỳ nguyệt sự. Mộ.t” C,hé/n Tiê/u Sầ[u:

Có lẽ vì từ nhỏ ta luôn coi mình là nam nhân, suốt ngày tập luyện, va chạm trên thao trường, nên nguyệt sự của ta đến trễ hơn rất nhiều so với những nữ tử khác.

May mắn thay, vì ta vừa mới quay lại một chuyến, nên không để ai bên ngoài thấy vạt dưới y phục bị bẩn.

Lần đầu tiên đại tỷ có nguyệt sự, đại phu nhân đã nấu trứng gà đường đỏ cho nàng, toàn bộ nữ quyến trong phủ đều gửi quà mừng đến Nam Quân Viện.

Còn ta…

Trong sự che giấu của Giang Cẩn, ta nhanh chóng quay về phòng, dùng dây nguyệt sự mà nàng mang đến để cố định lại, thay đổi y phục sạch sẽ, rồi vội vàng bước ra ngoài.

Ta đã có hẹn với Trường Nghi công chúa, không thể trì hoãn.

Ta không biết rằng, phía sau lưng ta, đại tỷ đã đứng rất lâu, theo bóng lưng ta với vẻ mặt đầy phức tạp.

7

Càng gần đến ngày giỗ của Tiên hoàng hậu, lòng ta càng bồn chồn lo lắng.

Ta từng nghĩ đến cái chết—chỉ cần ta chết đi, Giang gia sẽ an toàn.

Nhưng nếu ta đột ngột chết đi, rất có thể trong cung sẽ phái người đến nghiệm thi. Khi ấy, nếu họ phát hiện ra ta là nữ nhi, toàn bộ Giang phủ sẽ bị kết tội khi quân phạm thượng.

Trừ phi, ta có thể chết đến không còn xương cốt.

Thế , khắp nơi trong phủ đều có người theo dõi. Là trưởng tử của đại tướng quân, ta muốn chết mà không để lại chút dấu vết nào, lại càng khó hơn lên trời.

Khi còn cách ngày giỗ Tiên hoàng hậu bảy ngày, một đạo thánh chỉ bất ngờ từ hoàng cung truyền đến.

Phụ thân dẫn theo toàn gia ra đại môn tiếp chỉ.

“Đại tỷ…” Ta siết chặt tay, cảm giác đầu ngón tay run lên.

Giang Cẩn cũng nắm lấy tay ta, ta mới nhận ra nàng còn run rẩy hơn cả ta.

Thái giám cầm thánh chỉ, cao giọng đọc:

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nghe rằng trưởng nữ của đại tướng quân Giang Bình Viễn—Giang Cẩn—có phẩm hạnh đoan trang, dung mạo xuất chúng, đoan thục hiền hòa… Nay ban hôn thái tử trắc phi. Lễ nghi hôn sự sẽ do Lễ Bộ và Khâm Thiên Giám phối hợp chuẩn bị, chọn ngày lành cử hành đại hôn.”

Người bị chỉ hôn… không phải ta.

Mà là đại tỷ—Giang Cẩn!

Đầu óc ta ong ong vang dội, chỉ biết trơ mắt phụ thân quỳ xuống lĩnh chỉ tạ ân.

Sao lại ban hôn cho đại tỷ trắc phi của thái tử?

Trước đây, thái tử từng có ý với đại tỷ, nàng đã sớm có người trong lòng. Mỗi lần tham dự cung yến, nàng đều cố ý tỏ ra cứng nhắc, vô vị như một khúc gỗ, khiến thái tử dần mất đi hứng thú, cuối cùng quay sang cưới thứ nữ của Đại Tư Mã thái tử phi.

Bây giờ, chỉ còn một tháng nữa là đến ngày công bố kết quả thu vi, người trong lòng của đại tỷ sắp có thể đến cửa cầu thân.

Vậy mà tại sao… nàng đột nhiên lại trở thành thái tử trắc phi?

Khi mọi người đã tản đi, ta vội vàng đi theo đại tỷ về Nam Quân Viện, ta phải hỏi cho rõ ràng.

“Trong triều Đại Diễn, chưa từng có tiền lệ ‘chị vào cung phi, em trai vẫn có thể cưới công chúa’.” Nàng mỉm ta, nhẹ nhàng , “Dụ nhi, có đại tỷ ở đây, muội có thể thảnh thơi thêm vài năm rồi.”

“Nhưng… Hàn đại ca thì sao?” Ta cố gắng kiềm chế không để bản thân bật khóc.

“Hàn Bình à… ta đã đích thân hỏi huynh ấy rồi.”

“Hỏi gì?” M”ộ:t/ C]hé.n T/iêu, S”ầu.

“Hôm muội lần đầu có nguyệt sự, ta đã đến gặp Hàn Bình. Ta hỏi huynh ấy rằng, nếu ta muốn rời khỏi kinh thành, huynh ấy có sẵn sàng xin điều đến vùng biên ngoại không.”

“Huynh ấy đã gì?”

“Huynh ấy không trả lời có hay không. Chỉ kiên nhẫn giải thích cho ta rằng triều đình luôn trọng nội quan, khinh ngoại quan ra sao.”

“Huynh ấy ta, cũng tiền đồ của mình.”

“Ta không chắc, nếu một ngày nào đó thân phận nữ nhi của muội bị bại lộ, Giang gia bị kết tội khi quân phạm thượng, liệu huynh ấy có dám đứng về phía ta, hay sẽ lập tức phủi sạch quan hệ với ta.”

Đại tỷ nhất định đã rất đau lòng… mới có thể đưa ra quyết định này.

8

Cuối cùng, đại tỷ vẫn phải trở thành trắc phi của thái tử.

Đại phu nhân gầy rộc đi, tinh thần suy sụp rõ rệt, mỗi lần gặp ta và mẫu thân đều quát mắng không ngớt.

Mẫu thân thì lén lút khóc rất nhiều lần.

Nhưng bà , bà không khóc vì đại tỷ phải vào Đông Cung trắc phi.

“Thái tử trắc phi là thân phận cao quý, đợi thái tử đăng cơ, Cẩn nhi tám phần sẽ trở thành quý phi. Đến lúc đó, cả nhà ta khi gặp con bé đều phải quỳ lạy hành lễ.”

“Nhưng ta khóc không phải vì điều đó.”

“Ta khóc… vì số phận của nữ nhi trên đời này.”

“Dưới gầm trời này, bất kể thân phận cao hay thấp, nữ tử đều không thể tự mình quyết định số mệnh.”

“Những con đường trên thế gian này, không có con đường nào là dành cho nữ nhi bước đi cả.”

Chỉ có phụ thân là thở phào nhẹ nhõm, bởi vì nguy cơ ta bị ép gả cho công chúa cuối cùng đã hóa giải.

Ngày đại tỷ xuất giá, ta là người cõng nàng lên kiệu hoa.

Nàng ghé sát tai ta, nhẹ giọng :

“Dụ nhi, đừng khóc. Có thể vì Giang gia, vì muội mà góp một phần sức, đại tỷ cam tâm nguyện.”

Sau khi đại tỷ gả vào Đông Cung, ta luôn thấp thỏm lo lắng nàng sẽ u sầu mà sinh bệnh.

Mẫu thân lườm ta một cái, hừ lạnh :

“Giang Cẩn là người thông minh, bề ngoài có vẻ ôn hòa, trong lòng nàng có một sự kiên cường giống hệt mẫu thân nàng.”

Lúc ấy ta chưa hiểu lời này có ý gì.

Nhưng đến tam triêu hồi môn, khi thấy đại tỷ dung nhan rạng rỡ đứng bên cạnh thái tử, ta bỗng chốc hiểu ra tất cả.

Đại tỷ không thái tử.

Nhưng nàng Giang gia, ta, và cũng chính bản thân mình.

Vậy nên dù có gả cho một người mình không , nàng cũng sẽ khiến bản thân sống thật tốt.

Sau sự kiện này, hoàng thượng quả nhiên không còn dễ dàng để Trường Nghi công chúa xuất cung gặp ta nữa.

Tất cả mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, như thể con thuyền nhỏ cuối cùng cũng vượt qua muôn trùng núi cao.

Ngay cả đại phu nhân, sức khỏe cũng dần dần hồi phục.

Khi ta đến chính viện thỉnh an, bà đối diện với ta, trên mặt thậm chí còn nở một nụ . Mộ/t, C.hé]n Tiê/u” Sầ[u:

Nhưng trong lòng ta lại nặng nề như bị chặn bởi một tảng đá lớn.

Từ đó, ta càng trở nên trầm ổn, ít hơn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...