Bí Mật Của Cô [...] – Chương 8

Giang Du Bạch cầm túi xách của tôi bằng một tay, tay còn lại nắm chặt tay tôi, đặt vào trong túi áo khoác của .

Chúng tôi cứ thế chậm rãi bước đi.

Gió lạnh luồn qua kẽ áo, hơi men trên người cũng dần tản đi. Cảm giác hân hoan, phấn khích khi nghe chuyện về bức ảnh trong buổi họp lớp dần dịu lại, chỉ còn một nỗi bất an lặng lẽ lan tràn trong lòng tôi.

Tôi bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ—liệu bức ảnh đó có phải là của một khác trông giống tôi không?

Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy da đầu mình tê dại.

Thậm chí còn có một ý nghĩ đáng sợ hơn—liệu có phải lấy tôi vì tôi giống trong bức ảnh đó không?

Chúng tôi lặng lẽ đi một đoạn, cuối cùng tôi không thể nhịn nữa, định mở miệng hỏi .

Dù gì cũng là một nhát dao, thà đau một lần cho xong.

Nhưng dường như Giang Du Bạch đã thấu sự bồn chồn trong lòng tôi, đột nhiên lên tiếng trước:

“Anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé.”

Những lời sắp thốt ra của tôi nghẹn lại trong cổ họng.

Tôi không biết định gì, cũng sợ sẽ phải nghe một câu chuyện về và một khác.

Thế , tôi vẫn cố đè nén những cảm rối ren trong lòng, cố tỏ ra bình tĩnh, gật đầu đáp:

“Được, kể đi.”

Bàn tay đang nắm lấy tay tôi khẽ siết lại, như muốn trấn an tôi.

Lòng bàn tay áp lên da thịt tôi, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay tôi, tác dịu dàng ấy khiến trái tim tôi hơi chùng xuống.

Giọng chậm rãi vang lên, kể lại một câu chuyện—

“Có một cậu bé, từ nhỏ đã vô cùng nghịch ngợm, nếu không bị đánh hai ngày thì sẽ leo lên mái nhà quậy . Hơn nữa, cậu ta da dày thịt béo, bị đánh cũng không đau, nên càng lớn lại càng nghịch hơn.”

Chúng tôi khi còn nhỏ đều sống cùng ông bà trong khu tập thể quân đội, trong ký ức của tôi, Giang Du Bạch quả thực là đứa trẻ đầu đàn trong đám con nít, lúc nào cũng dẫn lũ nhỏ chạy đi chuyện khắp nơi, và cũng vì thế mà không ít lần bị đánh đòn.

“Sau đó, cậu bé ấy gặp một nhóc. Mẹ cậu ấy với cậu rằng, đây là em cậu.”

“Cô bé ấy đáng lắm, giọng non nớt, bập bẹ gọi ‘Anh ơi’, mỗi ngày đều chạy theo sau lưng cậu ấy.”

“Có một lần, cậu bé chuyện, ông nội tức giận muốn quỳ và đánh đòn.”

“Thực ra cậu bé ấy không sợ đau, vì ông nội vốn dĩ chỉ dọa thôi, cây roi mây giơ lên cao đánh xuống thì rất nhẹ.”

“Nhưng không biết từ đâu, bé ấy lại nhào ra, chạy loạng choạng đến ôm lấy lưng cậu bé, bám chặt không chịu buông, vừa khóc nức nở vừa van xin: ‘Đừng đánh !’”

“Khi đó, cậu bé ngây ngô ấy đã nghĩ: Em thật tốt, mình phải bảo vệ em ấy cả đời.”

“Cậu ấy rất thích em mình, ngày nào cũng muốn ‘bắt cóc’ em ấy về nhà.”

“Nhưng mẹ lại không , vì bé ấy không phải em ruột của cậu. Cậu bé bèn hỏi mẹ, phải sao thì mới biến em thành em ruột của mình?”

“Mẹ cậu ấy , xoa đầu cậu, : ‘Chờ con lớn lên, nếu em chịu lấy con, thì em ấy sẽ trở thành người nhà của con.’”

“Cậu bé không hiểu ‘kết hôn’ nghĩa là gì, lời của mẹ lại vô thức gieo vào lòng cậu một hạt mầm.”

“Sau đó, cả hai dần lớn lên. Lúc tiểu học, cậu bé vẫn có thể đi học cùng em , đến khi lên cấp hai, cậu chuyển ra ngoài sống cùng bố mẹ, không còn ở trong khu tập thể nữa, khoảng cách giữa hai người cũng xa dần.”

“Như thể số phận cố ý trêu họ, cậu bé lớn hơn bé ba tuổi, thế nên suốt những năm tháng trưởng thành, họ luôn lệch nhau một quãng.”

“Cả hai ngày càng ít gặp nhau, phần lớn tin tức về em cậu đều do bố mẹ hoặc trai em ấy kể lại.”

“Không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần gặp lại, bé ấy không còn lao vào lòng cậu nữa. Cô chỉ khẽ mỉm , xa cách mà lễ phép chào hỏi cậu như với một người họ hàng xa.”

“Cậu bé không hiểu nổi, vì sao em từng thân thiết với mình bỗng trở nên xa lạ như thế.”

“Cậu cố gắng trêu chọc bé, giả vờ như trước kia, : ‘Anh dẫn em đi mua kẹo nhé?’”

“Nhưng bé chỉ ngẩn ra, ánh mắt lộ vẻ ngượng ngùng.”

“Cậu bé bỗng cảm thấy phiền não, chẳng biết sao để trở lại như lúc trước.”

“Nhưng không ai có thể cho cậu câu trả lời.”

“Cứ thế, cả hai tiếp tục trưởng thành. Cậu bé trở thành thiếu niên, bỗng nhiên có một ngày chợt ngộ ra.”

“Thì ra cảm giữa nam và nữ lại phức tạp như .”

“Cậu bắt đầu không ngừng tự hỏi, rốt cuộc mình đối với em có cảm giác gì.”

“Không phải , cũng hơn cả , và giống như có chút thân.”

“Cậu không thể hiểu rõ, cậu biết mình rất thích bé ấy.”

“Cậu muốn bảo vệ ấy, muốn gần ấy—tựa như một bản năng đã khắc sâu vào xương tủy.”

“Rồi cậu bé thi đậu một trường đại học xa xôi, rời khỏi quê hương, rời xa gia đình, và cũng rời xa bé ấy.”

“Trước khi đi, cậu và đám thân tụ tập trên bãi biển, cùng nhau ăn uống, .”

“Cậu mang theo máy ảnh, ghi lại khoảnh khắc bè bên nhau.”

“Cậu nhẹ nhàng vỗ vai bé ấy, khi quay đầu lại, đôi mắt long lanh như ánh sao dưới hoàng hôn.”

“Lúc đó, trái tim cậu bé dường như đã lơ lửng trong không trung, không thể nào rơi xuống nữa.”

“Đó là khoảnh khắc cậu nhận ra—cậu em ấy mất rồi.”

“Một ngày nào đó, cậu muốn có thể nắm tay em , cùng nhau bước vào tương lai.”

“Thế là, cậu đã rửa tấm ảnh chụp bé ngày hôm đó và mang theo nó đến phương Bắc xa xôi.”

“Cậu giấu những tâm tư của mình rất kỹ, chỉ lặng lẽ đóng vai một người trai thương em , ở nơi xa xôi dõi theo ấy.”

“Cậu biết ấy tham gia cuộc thi sáng tác văn học và đạt giải.”

“Cậu biết ấy từng có lần thi không tốt, buồn bã cả tuần.”

“Cậu biết ấy từng đại diện trường tham gia kỳ thi toán quốc gia.”

“Cậu biết ấy đã chơi một bản nhạc dương cầm tuyệt đẹp trong buổi lễ kỷ niệm của trường.”

“Cô bé ấy, trong những năm tháng không có cậu, đã trưởng thành thật rực rỡ, giống như một đóa hồng tươi thắm.”

“Cậu vừa vui mừng, lại vừa cảm thấy hoang mang.”

“Cậu sợ, đến khi cậu có thể trở về, đóa hoa này đã nở rộ vì người khác.”

“Cậu chỉ có thể thầm với ấy từ nơi xa—hãy chờ .”

“Chờ một công việc ổn định, có một tương lai vững chắc, đến khi em đã đủ tuổi để —lúc đó, sẽ quay lại tìm em.”

“Nhưng ông trời lại trêu con người.”

“Cô bé ấy lên đại học, rồi lại ra nước ngoài du học, thậm chí cả cao học cũng học ở nước ngoài.”

“Cả hai giống như hai đường thẳng từng giao nhau một lần, sau đó vĩnh viễn đi về hai hướng trái ngược nhau.”

“Sự xa cách ấy dần dần kéo dài, cảm ngày càng nhạt nhòa.”

“Cậu vẫn luôn thích ấy, cậu lại không thể mở lời nữa.”

“Thích của người trưởng thành không còn đơn thuần, nó nặng nề hơn, trăn trở hơn, cũng cần cân nhắc nhiều hơn.”

“Hay có lẽ, thứ cảm này không còn là ‘thích’ nữa, mà là ‘’.”

“Yêu là gì?”

“Là do dự, là những lời chưa kịp ra, là bàn tay không dám vươn tới.”

“Cậu con trai lo sợ rằng nếu ra, có thể sau này ngay cả cảm em giữa cậu và ấy cũng không thể giữ .”

“Cậu thậm chí còn yếu đuối nghĩ rằng, thôi cứ thế này sống cả đời cũng .”

“Cậu tưởng rằng mình đã che giấu cảm rất tốt, bà nội lại thấu tất cả.”

“Bà đã già rồi, sức khỏe và tinh thần đều ngày càng sa sút, cả nhà đều biết rằng thời gian của bà không còn nhiều nữa.

Hôm ấy, cậu đẩy xe lăn đưa bà đi dạo trong công viên, cờ gặp vừa tan về.

Những cảm mãnh liệt dâng trào trong lồng ngực bị kìm nén chặt, bên ngoài chỉ còn lại một nụ lễ phép và khách sáo.

Sau khi rời đi, bà nội bất ngờ hỏi cậu:

Con thích nó, sao không thử một lần?

Cậu trai ngạc nhiên và lúng túng, ánh mắt hiền từ của bà khiến cậu không thể không ra bí mật trong lòng.

Cậu :

Con sợ thử rồi mà không có kết quả, còn sợ hơn nếu sau này ngay cả bè cũng chẳng nữa.

Bà nội mỉm :

Cuộc đời ngắn ngủi, sao không thử một lần?

Kể đến đây, Giang Du Bạch dừng lại một chút, tôi lúc này mới phát hiện giọng có chút nghẹn ngào, đôi mắt ánh lên tia sáng lấp lánh như có nước.

Anh khẽ thở ra, siết chặt tay tôi, như thể đang nắm lấy một bảo vật quý giá.

Cậu con trai ấy rất biết ơn bản thân vì đã nghe lời bà nội vào ngày hôm đó. Bởi vì nhờ sự dũng cảm ấy, người con mà cậu đã thương nhiều năm…

Anh dừng lại, nghiêng đầu tôi. Ánh đèn đường vàng nhạt nổi bật đường nét gương mặt , đôi mắt dịu dàng đến mức khiến người ta lạc lối.

Cuối cùng đã trở thành vợ của cậu ấy.”

Kể xong câu chuyện này, như trút một gánh nặng, khẽ nhẹ nhõm:

“Chuyện đến đây là hết.”

Anh hỏi:

“Em thích câu chuyện này chứ, em nhỏ?”

Nghe xong câu chuyện này, tôi có cảm giác như một người đang chìm dần dưới nước, bỗng nhiên ai đó kéo lên, hít thở không khí trong lành.

Thì ra trong mắt Giang Du Bạch, câu chuyện giữa chúng tôi là như .

Thì ra, trong những năm tháng tôi không hề hay biết, cũng đã lặng lẽ và trân trọng thích tôi như thế.

Ánh mắt dịu dàng, yên tĩnh chờ đợi câu trả lời của tôi.

Cái ấm áp này giống như ánh trăng , tôi không để ý tới, nó vẫn luôn lặng lẽ hiện hữu, đồng hành cùng tôi suốt một chặng đường dài.

Tôi bất giác bật .

Cũng nghiêng đầu , tôi :

“Anh không phải rất muốn biết người em thích hồi cấp ba là ai sao?”

Giang Du Bạch hơi sững sờ, rõ ràng không ngờ tôi sẽ đột nhiên nhắc đến chuyện này.

Anh phản ứng lại, có vẻ như đang đợi tôi kể một câu chuyện tương tự.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...