5
Tôi chậm rãi tháo chiếc nhẫn trơn mà mười năm trước tặng, tùy ý ném xuống đất.
Không kìm , tôi bật khóc, chất vấn:
“Thì ra cũng biết chúng ta đã bên nhau mười năm… Một đời con có mấy lần mười năm?”
“Vậy sao lại nỡ để tôi đau đến thế?”
Trần Dịch An quỳ bất , mắt đỏ ngầu, giọng nghẹn:
“Vãn Vãn, xin em… em mà…”
Cuối câu gần như biến dạng, tan vào không khí.
Tôi lắc đầu, lau khô nước mắt, không thê thảm ra sao.
“Nhưng Trần Dịch An, thứ này… tôi không cần.”
Nói xong, tôi quay lưng bước đi.
Mẹ Trần Dịch An mặt mày khó coi, mắt đỏ hoe chặn tôi lại.
Khi ấy tôi mới nhận ra, đã mời gần như tất cả người thân hai bên, cùng bè, học của chúng tôi.
Cả rạp toàn là gương mặt quen thuộc.
Có thể thấy coi trọng màn cầu hôn này thế nào.
Mẹ nắm chặt cánh tay tôi:
“Vãn Vãn, đều là lỗi của Dịch An! Dì sẽ giúp con đánh nó! Con trừng thế nào cũng , đừng chia tay không.”
“Hai đứa đã trải qua bao nhiêu năm khó khăn…”
Nói xong, bà ôm mặt khóc nức nở.
“Vãn Vãn, đừng đi…” Trần Dịch An đuổi theo, bị ba người họ của tôi đè xuống đất đánh tới tấp.
“Trần Dịch An, tránh xa em tao ra!”
“Đồ cặn bã! Em tao đã phí bao nhiêu năm cho mày! Mày dựa vào cái gì mà đối xử với nó như thế!”
Ba mẹ tôi kéo tôi vào lòng.
Người mẹ vốn dịu dàng của tôi đẩy mạnh mẹ ra:
“Con tôi xuất sắc như , muốn tìm đàn ông tốt chẳng thiếu! Việc gì phải kết hôn vì sự thương của !”
“Trần Dịch An, trước giờ tôi không nhận ra giỏi như , mười năm qua coi như con tôi nuôi chó. Sau này dám quấy rầy, chúng tôi sẽ để cả thiên hạ biết chuyện bẩn thỉu của !”
Gia đình tôi nửa đỡ nửa kéo tôi ra khỏi rạp, lúc này tôi mới mơ hồ cảm thấy mình như rơi vào khoảng trống.
Mọi lớp vỏ mạnh mẽ bị gỡ bỏ, tôi ngồi trên xe òa khóc nức nở.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác ngực mình như thủng một lỗ lớn.
Những lần thức trắng vì chênh lệch múi giờ, những lời hứa “mãi mãi” đã vụn thành mảnh kính, cứa vào tim đến nghẹt thở.
Thì ra, thời gian mới là kẻ tàn nhẫn nhất — nuôi dưỡng sự phụ thuộc, rồi tự tay bóp chết nó.
Ba mẹ lo lắng nên đưa tôi về nhà.
Dỗ tôi ngủ một giấc thật ngon.
Tôi vốn nghĩ mình sẽ mất ngủ, có lẽ vì đã kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác suốt hai ngày, đêm đó tôi ngủ một mạch tới sáng.
Tỉnh dậy tự nhiên, bước ra khỏi phòng thì thấy ba mẹ đang đứng bên cửa sổ thì thầm với nhau.
Thấy tôi, mẹ khẽ ho một tiếng:
“Trần Dịch An tới… Ba mẹ không dám cho vào nhà, nó đứng dưới lầu cả đêm.”
“Làm tốt lắm.”
Nghe , lòng tôi không gợn sóng, cứ thế đi thẳng tới bàn ăn ngồi xuống ăn sáng.
Ba mẹ nhau, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh.
Ba tôi thở dài:
“Vãn Vãn, ba không phải bênh cái thằng khốn đó… Nhưng hai đứa từ cấp ba đến giờ, tròn mười năm rồi, đời người có mấy lần mười năm?”
Mẹ tôi hừ một tiếng: “Mười năm thì sao? Lòng nó đâu còn ở bên con mình!”
“Con người ai chẳng có lúc sai?” Ba tôi xua tay:
“Nó chắc cũng nhất thời hồ đồ, bị mấy bông hoa dại bên ngoài mờ mắt. Nhưng con xem, nó đứng ngoài kia cả đêm để xin lỗi, mắt đỏ ngầu như mắt thỏ, cái dáng hối hận ấy không giống giả đâu.”
“Sao? Ba xót nó à? Xót thì xuống đứng cùng nó, đừng mấy lời vớ vẩn trước mặt con tôi! Phản bội chỉ có hai loại — một lần và vô số lần, ông hiểu không?” Mẹ trừng mắt.
Ba tôi lập tức cụp đuôi im lặng.
Nuốt miếng bánh bao, tôi bật , vỗ nhẹ lên tay ba mẹ.
“Mẹ đúng, một lần bất trung thì trăm lần không dùng. Con không cần thứ duy trì bằng cảm giác tội lỗi.”
“Ba mẹ yên tâm, người tiếp theo sẽ ngoan hơn!”
Mẹ tôi siết tay tôi đầy mãn nguyện:
“Đúng! Đừng nghe ba con, cho dù con cả đời không lấy chồng, ba mẹ vẫn nuôi con! Thà thiếu chứ không thừa!”
“Chia tay thì chia tay, có gì to tát đâu!”
Ba tôi cũng vội vàng :
“Vãn Vãn, ba sai rồi. Chiều nay đừng đi nữa, ba đưa con đi xem xe. Trước con thích mẫu SUV mới phải không? Đi đặt một chiếc, coi như ba tặng, mừng con độc thân trở lại.”
“Nếu buồn thì đi du lịch, tiền không đủ thì với ba. Dù trời sập, ba mẹ vẫn chống cho con, sợ gì chứ?”
Tôi gật đầu, bỗng thấy sống mũi cay cay.
Đúng , có ba mẹ thế này, thất thì sao chứ?
Người sai rời đi, mới có chỗ cho người đúng bước vào.
Tôi có nhà để về, không thiếu thương, cũng chẳng thiếu lý do để ngẩng cao đầu.
Nắng ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu lên mặt, tôi hít mũi, chợt bật .
Hai mươi bảy tuổi bắt đầu lại, chẳng muộn chút nào.
Tôi và ba mẹ đi thang máy xuống hầm giữ xe.
Bạn thấy sao?