Bị Lôi Vào Thế [...] – Chương 5

14

Lục Nhượng cảm thấy chuyện với tôi sẽ khiến ta chết sớm.

, ta bảo tôi muốn ở đâu thì ở, miễn sao không phiền ta.

Tôi tiếp tục ở lại trong biệt thự xa hoa, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, thỉnh thoảng lại ăn một bát mì ốc hảo hạng mà Lục Nhượng mua về cho tôi.

Cuộc sống thật tuyệt vời.

Vào một đêm mưa, tôi chuẩn bị ngủ thì…

Nghe thấy tiếng bên ngoài biệt thự.

Kéo rèm cửa ra, là Lục Nhượng dẫn theo đám đàn em quay về.Khí thế chóc nặng nề.

Hầu hết mọi người đều bị thương, mặt mũi đầy máu.

Chỉ có Lục Nhượng là quần áo gọn gàng, sắc mặt thản nhiên, khí chất như một nhân vật trong phim xã hội đen.

Họ chắc lại vừa đấu súng với băng nhóm khác.

Nhưng những cảnh như thế này gần đây đã xảy ra rất nhiều lần, nên tôi cũng không mấy bận tâm, định tiếp tục ngủ.

Nhưng bên ngoài vẫn cứ rì rầm chuyện.Có người nhắc đến công an, người khác về sự thất bại, lại có người phải tìm ra kẻ nội gián.

Đợi lâu một lúc, khi mà mọi tiếng bên ngoài đã lắng xuống, cửa phòng tôi bị gõ.Giọng Lục Nhượng truyền đến.Lạnh lùng và không chút cảm :

“Tiểu Phương, vào phòng tôi một chút.”

“?”

Tôi hơi ngạc nhiên, khi cha đẻ đã lên tiếng, tôi không dám từ chối.Mặc quần áo xong tôi đi vào phòng Lục Nhượng.

Vừa đẩy cửa ra, tôi thấy đứng quay lưng về phía tôi, đang cởi đồ.Lưng vững chắc, đường cong cơ thể chạy dài xuống chiếc quần đen, cơ bắp hiện rõ, người ướt đẫm, không rõ là mưa hay mồ hôi.

Cả căn phòng tràn ngập mùi pheromone mạnh mẽ.

Tôi hiểu tại sao mấy lại mê những chàng tóc vàng, thấy phiên bản cao cấp của tóc vàng như , tôi cũng không thể kiềm chế .

Ngay lập tức, tôi trở thành chiến thần miệng lệch, đắn đo :

“Đại ca, cái này phải thêm tiền đấy.”

“……”

Lục Nhượng quay lại, lạnh lùng tôi một cái:

“Vào trong, đóng cửa lại.”

Tôi theo, rồi ngượng ngùng bước lại gần .

Khi tôi định lôi kéo thêm vài câu, Lục Nhượng quay người.

Lúc này, tôi thấy một vết thương mới, xẻ dọc bụng , lộ ra trước mắt tôi.Anh bị thương rồi.

15

Lục Nhượng chỉ muốn tôi xử lý vết thương cho ta.

Tôi từng tiếp viên hàng không, mở nhà hàng, quản lý siêu thị, chưa bao giờ thử y tá:

“Đại ca, tôi không biết đâu.”

Lục Nhượng dựa vào đầu giường, mặt hơi tái, trông thật đẹp cũng thật bi thảm.Anh nhướng mắt lên tôi:

“Trước tiên cầm máu, rồi khử trùng, sau đó dùng băng gạc quấn lại.”

Tôi lúng túng theo.Quá trình khử trùng thật sự đau đớn đến mức khiến người ta muốn chết đi sống lại.

Lục Nhượng không kêu một tiếng, mồ hôi trên trán chảy ra rất nhiều.Tôi lại càng thêm căng thẳng, chỉ có thể giải tỏa bằng cách chuyện:

“Đại ca, dưới quyền chắc chắn có bác sĩ, sao không bảo họ xử lý giúp ?”

“Tôi không thể để họ biết.”

“Tại sao?”

“Không có lý do.”

Anh có vẻ không muốn thêm.Tôi nghĩ rằng với vai trò là một ông trùm trong băng nhóm, không thể để mình tỏ ra yếu đuối.

Còn tôi, một kẻ vô dụng không có chút đe dọa, không cần phải giấu giếm gì cả.Ừ, cảm giác vừa tin tưởng vừa bị khinh thường.

Dù sao thì, sau một hồi cố gắng, tôi cuối cùng cũng băng bó cho khá ổn.Sau khi tiêu hủy hết những thứ dính máu theo chỉ dẫn của , quay lại tôi thấy Lục Nhượng đã ngủ rồi.

Tư thế ngủ rất ngay ngắn, dáng người thẳng tắp.Nhìn là biết giáo dục rất tốt.Nhìn sơ qua, thật khó mà liên tưởng với kiểu ông trùm hay giao du trong các khu vực đen tối.

Nhìn vào thân trên trần trụi của , tôi định đi tìm một chiếc áo trong tủ của để phủ lên.Hôm nay trời mưa, không thể để cảm lạnh.

Nếu ấy mà cảm lạnh, tháng sau chẳng ai trả cho tôi 10triệu nữa.Nhưng khi tôi mở tủ, chuẩn bị lục lọi lấy áo thì vô tìm thấy một tờ giấy nhỏ không mấy nổi bật.

Tôi kỹ.Trên đó có vài chữ viết:

【Mưa đêm, cảng.】

16

Tôi chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, đột nhiên có một bàn tay từ phía sau giật tờ giấy đi.Ngơ ngác quay lại, tôi thấy Lục Nhượng đã nuốt tờ giấy ấy vào miệng.

Sau đó túm lấy tóc tôi, rối tung lên như tổ chim, cúi xuống cắn nhẹ vào cổ tôi vài cái.Hầu như cùng lúc, cả tôi và đều có dấu vết mờ đỏ trên cổ.

Anh buông tôi ra, mặt không cảm xú:

“Tiểu Phương, ra ngoài đi,ai hỏi cứ là tôi bảo vào đây để chuyện xấu.”

Tôi chớp mắt, ngập ngừng :

“Cái đó… chỉ hôn cổ chưa đủ đúng không?”

Lục Nhượng nhướng mày.Anh cúi đầu lại hôn nhẹ lên mặt tôi một cái.Không phải cắn, mà là một nụ hôn rất nhẹ.

Anh nhẹ giọng hỏi:

“Vậy em muốn hôn ở đâu?”

Tôi đỏ mặt.Quay người đi ra ngoài, bước chân vội vã. Trên đường tôi gặp mấy tên đàn em.

Họ thấy tôi, hì hì gọi tôi là “chị dâu”, rồi Lục Nhượng sao lại không thương tiếc tôi như .Có người :

“Hì, các cậu không hiểu đâu, Lục đang bực mình vì chuyện tối nay, nóng tính một chút là chuyện bình thường.”

Tôi ngại ngùng gãi đầu, tò mò hỏi tối nay có chuyện gì.

Mấy tên đàn em kể lại.Tối nay vốn là có giao dịch với một băng nhóm khác ở cảng, giữa chừng lại bị mấy thằng công an xông tới.

Ba bên lao vào đấu súng, không ít người bị thương.

May mà Lục Nhượng nhanh chóng nhận ra hình không ổn và dẫn em rút lui.

Băng nhóm đối thủ thảm bại, bị tóm gọn cả người lẫn hàng.Tôi vô hỏi:

“Là cái gì ?”

Mấy tên đàn em tươi rói rồi nét mặt trở nên nghiêm túc.Tên vàng tóc, người mà hay trò chuyện với tôi nhất, thở một vòng khói thuốc rồi :

“Chị dâu, chị đừng hỏi nữa, đại khái là thứ có thể kiếm rất nhiều tiền đó!”

“Wow! Vậy Lục Nhượng có kiếm nhiều tiền không? Tôi đang ngắm một cái túi xách, muốn ấy mua cho tôi.”

Tôi sáng mắt lên.Mấy tên đàn em lại:

“Anh Lục lần này chắc chắn sẽ mua cho chị một xe túi đấy.”

“Nhưng về sau có thể còn nhiều hơn nữa đấy.”

Sau khi trêu chọc nhau xong, tôi về phòng.Nằm trên giường mà cả đêm không thể ngủ.

17

Mấy ngày sau, Lục Nhượng không ra ngoài nữa.

Anh là để tránh ánh mắt của công an, không để họ tìm đến cửa.

Thực ra là đang lén lút chăm sóc vết thương.

Còn tôi, trở thành người duy nhất chăm sóc .

Ngày xưa, tôi chắc chắn sẽ cảm thấy sợ hãi, giờ thì chẳng còn gì phải sợ nữa.

Tôi chẳng ngần ngại mà nằm thoải mái trên giường ăn một tô bún ốc.Mùi hôi khiến cứ đảo mắt trắng.

Tôi có thể kéo cùng xem phim truyền hình,rồi khi tôi khóc nức nở vì mối của hai nhân vật chính,Lục Nhượng sẽ tôi mà không biểu cảm,nước mắt rơi ướt dây cáp sạc, vừa màn hình vừa bị điện giật.

Nhưng đến lần xem tiếp theo, lại có thể nhớ chính xác cốt truyện lần trước tôi đã xem.Vừa ghét vừa nghiện.

Mỗi lần ra khỏi phòng , đều hôn vào cổ tôi,

để lại một đống vết hôn đỏ, khiến mấy tên đàn em trêu chọc.

Khi tôi tắm, tôi lại bắt đầu sờ soạng cơ thể mình.

Lục Nhượng không thể chịu nổi nữa, tiến đến

dơ tay bóp chặt mặt tôi, thấp giọng cảnh cáo tôi ngừng lại.

Đôi khi chúng tôi cũng bàn luận về việc tại sao lại có hiện tượng đồng cảm này.Nhưng cuối cùng, chỉ cho là một sự việc ngẫu nhiên kỳ quái mà thôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...