Gia gia gật đầu: "Đẹp, cháu là đệ nhất mỹ nữ Hà Châu."
Ta âm thầm đắc ý.
Ta lại hỏi: "Gia gia, cháu có phải đệ nhất mỹ nữ Kinh thành không?"
Gia gia gật đầu lia lịa: "Phải phải phải, cháu là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ."
Ta tiếp tục hỏi: "Vậy ai đứng thứ hai?"
Gia gia hất cằm về phía Ban Ban đang nằm dưới chân ta: "Nó."
Ban Ban là chó con ta nhặt trên đường vào kinh, mới hai ba tháng tuổi, mập mạp tròn trĩnh.
Ta hừ một tiếng: "Lấy lệ."
Mấy ngày nay, gia gia không cho Lý thẩm tử cho ta uống sữa đặc nữa: "Nha đầu kia uống nhiều ngủ không yên, nửa đêm dậy chạy lung tung."
Ta tranh luận: "Cháu không có chạy lung tung, cháu chỉ muốn đi vệ sinh thôi."
Bữa tối không có sữa đặc uống, lại ăn nhiều gà cay
Ta trằn trọc không ngủ , ra sân đi dạo.
Ồ? Viện bên cạnh có tiếng gì ?
Gia gia lớn tuổi rồi, ta không nỡ đánh thức ông ấy, tự mình đi xem thử .
Tiếng va chạm của đao kiếm ngày càng rõ ràng.
Lương Nghị nhanh nhẹn né tránh đòn tấn công của thích khách, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai phản kích. Chiêu thức của hắn ta vô cùng lợi , tên thích khách áo đen đối diện vẫn thong dong né tránh.
Thế tử đâu? Thế tử đâu? Trong đám người không thấy bóng dáng Thế tử.
Ta men theo tường viện, định lẻn đến cửa phòng Thế tử.
"Ngươi đạp lên chân ta rồi." Đột nhiên trên đầu vang lên giọng của Thế tử.
"Ồ? Lại có thích khách à?" Ta ngẩng đầu lên, thấy Thế tử vẫn bình an vô sự đứng dựa tường, trái tim đang treo ngược thả xuống.
"Thế tử, Thế tử. . ." Giọng gia gia từ xa vọng đến gần.
Gia gia chầm chậm chạy đến, đột nhiên đứng lại: "Ồ?"
Ta nghe Thế tử thở dài: "Có các ngươi là phúc của ta."
Gia gia vỗ đầu mình: "Già rồi lẩm cẩm, già rồi lẩm cẩm, ta lại chỉ đường cho thích khách rồi."
Thích khách phát hiện ra Thế tử, nhanh chóng tách khỏi Lương Nghị, chuyển sang vây công về phía bọn ta.
Gia gia dặn dò ta: "Nha đầu, bảo vệ Thế tử."
Ta vỗ ngực, che chắn Thế tử phía sau: "Cứ đến đây."
Có lẽ câu này quá khiêu khích, bọn chúng thật sự đều xông về phía ta. Một tiếng xé gió vang lên, một mũi tên đen xé rách màn đêm, phóng về phía Thế tử.
Ta nhắm mắt, cắn răng, phải khiên thịt rồi.
Không có cảm giác đau đớn như tưởng tượng, mũi tên sượt qua cánh tay ta, xé rách tay áo. Ta ngẩng đầu thấy lỗ mũi phình to của Thế tử, hắn đã nổi giận.
Nửa tháng nay đã có bốn đợt thích khách, quá nhiều người muốn g.i.ế.c hắn, đúng là khiến người ta tức giận.
Thế tử giật thanh kiếm từ tay ta, ấn đầu ta vào n.g.ự.c hắn. Ta muốn c.h.é.m thích khách, đầu bị hắn ấn quá chặt, không cử .
Một khắc sau, ta và Lương Nghị thành thạo dọn dẹp sạch sẽ th-i th-ể trong sân.
Gia gia kinh thành nguy hiểm, mấy ngày nay không cho ta ra ngoài, chán ch-ết mất.
Giờ Mão, ta đúng giờ đến ngoài phòng gia gia luyện kiếm.
Gia gia trùm đầu trong chăn: "Thu Phân à, bà đưa ta đi đi."
Nhất định là gia gia quá nhớ tổ mẫu rồi. Ta thương gia gia quá, lỡ như gia gia ch-ết sớm như , cũng không kịp hưởng phúc.
Ta hét lên với trời: "Tổ mẫu ơi, người đừng đưa gia gia đi, gia gia không thể ch-ết sớm như !"
Trong phòng gia gia im lặng một cách bất thường. Ta nghĩ, nhất định là gia gia đã bị lòng hiếu thảo của ta cảm .
Sau giờ Ngọ, ta uể oải chẻ củi trong sân.
Thế tử mang gân nai nướng đến thăm ta.
Vui quá!
Thế tử hỏi ta: "Vết thương do tên b.ắ.n đã lành chưa?"
Ta ăn đến miệng đầy mỡ: "Chỉ là vết xước nhỏ thôi, lành lâu rồi."
Thế tử không đáp lời, ta đưa gân nai nướng đến trước mặt hắn: "Ngài cũng ăn đi."
Hắn ta tham ăn, cũng đưa tay lấy một miếng.
Thế tử lại hỏi ta: "Có muốn về Hà Châu Vương phủ không?"
Ta cụp đầu: "Muốn."
Thế tử móc: "Ở kinh thành mỗi ngày phải vào triều sớm, phiền quá, ta cũng muốn về Hà Châu."
Hai mắt ta lập tức sáng lên: "Khi nào chúng ta về?"
Thế tử lấy khăn lau dầu ở khóe miệng cho ta: “Ngày mai dẫn ngươi đi dạo trong thành, không?”
Bạn thấy sao?