15
Khoảng một giờ sau, Trì Tự khẽ đẩy tôi.
“Đi tắm rồi ngủ tiếp.”
“Không muốn.”
“Anh đã trải giường bên kia rồi, qua phòng khách ngủ đi.”
Lại bị quậy một trận, cuối cùng tôi cũng bị bế ra khỏi phòng tắm.
Mẹ kiếp, đúng là đàn ông càng lớn tuổi càng mưu mô.
Sáng hôm sau, tôi những vết hôn đỏ rực trên người mình, tức đến run cả tay.
Ngậm bàn chải đánh răng, tôi hùng hổ đạp cửa xông ra.
“Trì Tự, là đồ khốn nạn!”
Rầm!
Tiếng thủy tinh rơi vỡ dưới sàn, Hoàng Mao trợn mắt tôi đầy hoảng hốt.
Ngay giây tiếp theo, một bóng đen lướt qua trước mắt, tôi bị bế ngang eo, nhét thẳng về phòng ngủ.
“Lại không đi dép, cúc áo cũng chưa cài.”
“Tôi không thích.”
“Không thích cũng phải mặc.”
Tôi cúi đầu đỉnh đầu , không hiểu sao lại vươn tay xoa nhẹ.
Trì Tự khựng lại một chút, sau đó nghiêng đầu, lặng lẽ cọ vào lòng bàn tay tôi.
Tôi vào mắt , chậm rãi nghiêng người tới.
Nhanh như chớp, tôi hôn lên mặt hai cái.
“Anh Trì Tự, đúng là có khí chất của một ông chồng đó nha~”
“Ý em là già?”
“Tôi đâu có .”
Bên ngoài, Hoàng Mao phẫn nộ đập cửa.
“Trì Tự, đồ khốn nạn! Nói là cùng nhau độc thân, thế mà dám vụng trộm đương sau lưng tôi?!”
Sự thân mật bị vỡ, tôi bị Trì Tự quấn kín như bánh chưng, rồi mới chịu dắt ra khỏi phòng.
Nghe xong mọi chuyện, Hoàng Mao quay sang lườm tôi, sắc mặt càng đen hơn.
“Anh, đúng là cầm thú! Ngay cả Tiểu Ngoan mà cũng không tha?!”
“Tiểu Ngoan là để em gọi à? Gọi chị dâu.”
Trì Tự không thèm ngẩng đầu, chỉ gắp miếng cá đã gỡ xương vào bát tôi.
Tôi ghé sát hôn nhẹ lên má , tít mắt.
“Cảm ơn Trì~”
Hoàng Mao hoàn toàn vỡ vụn.
“Cái nhà này tôi không thể ở thêm một giây nào nữa!”
Nói xong, hắn hậm hực đi thay giày.
“Khoan đã.”
Trì Tự đột nhiên lên tiếng, khiến hắn khựng lại.
Hoàng Mao ngẩng đầu, ánh mắt đầy mong đợi, tưởng rằng Trì Tự muốn giữ hắn lại.
“Anh ơi, em biết ngay là thương em nhất mà…”
Lời còn chưa dứt, Trì Tự lạnh lùng lên tiếng:
“Tiện đường thì mang rác xuống hộ .”
“Anh sẽ đổi mật khẩu nhà, xóa dấu vân tay của cậu luôn. Lần sau đừng đến nữa, bất tiện lắm.”
Hiếm khi Hoàng Mao có chút khí phách, chỉ để lại một câu “Em không đi!” rồi đùng đùng bỏ ra ngoài.
16
Sau khi quay lại trường một tháng, tôi cũng chính thức bước vào tuần lễ địa ngục—thi cuối kỳ.
Để tận dụng triệt để gia sư miễn phí, tôi dứt khoát dọn khỏi ký túc xá.
Cả ngày vùi đầu trong thư phòng học tập.
Không, chính xác hơn là… nước đến chân mới nhảy.
Bị tôi lạnh nhạt gần hai tuần, Trì Tự có chút ấm ức:
“Ngay cả hôn cũng không cho sao?”
“Không cho.”
Trì Tự ngồi bên cạnh tôi việc, chiếc đuôi mèo sau lưng nhẹ nhàng đung đưa, thỉnh thoảng quấn sang cọ vào tôi.
Nhưng lần nào cũng bị tôi vô vỗ ra.
Bị mè nheo đến phát bực, tôi lật trang sách mạnh hơn bình thường.
Trì Tự cẩn thận kéo tay áo tôi, giọng dụ dỗ:
“Trong máy có tài liệu đã tổng hợp sẵn, mà…”
Tôi hơi dao , có chút không tự nhiên mà sửa lại câu trả lời:
“Học xong rồi tính.”
Nửa tiếng sau.
Tôi bất đắc dĩ ngoắc tay gọi người ngồi đối diện.
“Anh ơi, cái này em không biết .”
Anh ta hừ một tiếng, rõ ràng đang giận dỗi:
“Có chuyện thì gọi ‘ ơi’, không có lại ‘Trì Tự’, cái kiểu tiêu chuẩn kép này em học ở đâu ?”
Hết cách, tôi chỉ đành cầm cuốn sách dày cộp đi dỗ người.
Tôi ngồi hẳn lên đùi Trì Tự, vùi đầu vào ngực , cọ tới cọ lui.
“Anh Trì Tự, giúp em đi mà~ Anh cũng đâu muốn thấy em phải học lại đúng không?”
Lúc đầu, cố nín , không chút lòng.
Nhưng không biết tại sao, hình lại đột nhiên đi theo một hướng hoàn toàn khác.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Tôi nắm chặt cây bút, mấy lần chọc thủng cả giấy nháp, ngón tay ấn lên trang sách cũng run lên từng hồi.
Trước mắt tôi dần trở nên mờ mịt.
Đồng tử mất tiêu cự, việc đọc đề bài càng trở nên khó khăn.
Giọng khàn khàn của rơi vào tai tôi, bàn tay nhẹ nhàng đỡ khuỷu tay tôi lên.
“Bước này sai rồi.”
Bên dưới bàn, ngón tay thon dài của dọc theo mép váy, chậm rãi trượt lên.
Nhận thức tư thế đầy nguy hiểm này, hơi thở của tôi bắt đầu trở nên rối loạn.
Tôi cúi xuống, chống tay lên bàn, thỉnh thoảng lại lén quay đầu ra sau.
“Tiểu Ngoan, tập trung.”
Khóe miệng tôi giật nhẹ, cuối cùng quăng luôn bút.
“Đúng là chướng ngại vật trên con đường học tập.”
“Làm xong rồi học tiếp.”
Mặt tôi đỏ bừng, dứt khoát xoay người đè xuống sàn.
Ngoại truyện 01
Vì công việc của bố mẹ đặc thù, Trì Tự từ nhỏ đã gửi nuôi tại nhà thầy giáo.
Năm mười bốn tuổi, lớp nội trú đón một học sinh mới.
Một rất xinh đẹp, lại mắc bệnh công chúa nặng.
Ồn ào, không biết kiềm chế, chẳng mấy ai ưa.
Tất nhiên, lần đầu tiên gặp nhau, hai người họ không hề vui vẻ gì.
Cô bé bịa chuyện không chớp mắt, rằng trong vali của mình có rất nhiều váy công chúa mặc không hết.
Nhưng tôi vô thấy —
Ngoài mấy chiếc quần jean bạc màu vì giặt quá nhiều, không còn gì khác.
Cô ấy luôn miệng khoe rằng mình là đứa trẻ bố mẹ thương nhất.
Nhưng ngay cả sinh nhật của bản thân, ấy cũng không nhớ nổi.
Thầy giáo lúc nào cũng lắc đầu bảo:
“Lâm Nguyệt Trì mắc bệnh công chúa, lại chẳng có số hưởng.”
Nhưng tôi thì không nghĩ .
Cô ấy sẽ lặng lẽ dọn dẹp bát đũa của tất cả mọi người sau mỗi bữa ăn.
Cô ấy sẽ giúp bọn trẻ nhỏ đi tất, mang giày vào mỗi sáng sớm.
…
Chỉ có những nàng công chúa trong truyện cổ tích mới tốt bụng như .
Lâm Nguyệt Trì là một người rất rất tốt.
Cô ấy chỉ nũng trước mặt bố mẹ, dù biết rằng họ sẽ chẳng vì thế mà để tâm đến nhiều hơn.
Tôi không rõ mình bắt đầu thích ấy từ khi nào.
Có lẽ là từ lúc bé nhỏ xíu đó đứng chắn trước mặt tôi, đỡ lấy thùng nước bẩn đáng lẽ đã hắt lên người tôi.
“Anh ơi, đây là đồ cũ của em mà, bị bẩn cũng không sao đâu.”
Cô nhỏ cong mắt , nhún vai đầy thản nhiên.
Nhưng nửa đêm, tôi lại thấy ấy ngồi xổm trong sân, đôi mắt hoe đỏ, lặng lẽ giặt sạch bộ quần áo kia.
Kể từ khoảnh khắc đó, tôi đã hạ quyết tâm—cả đời này, tôi sẽ bảo vệ ấy.
Kiếm tiền mua váy cho ấy, mua bánh kem cho ấy.
Ở bên tôi, ấy mãi mãi có thể công chúa.
02
Tôi gia nhập Cục Quản lý Sinh vật cũng vì Lâm Nguyệt Trì.
Từ ngày ấy mất tích khi nhiệm vụ, tôi mất ngủ triền miên.
Một tuần sau, tôi chủ xin điều xuống nhân gian.
Bạn bè, đồng nghiệp đều khuyên tôi nên suy nghĩ kỹ hơn.
Nhưng chỉ có tôi hiểu—nỗi nhớ dằn vặt con người ta đến mức nào.
Tôi nhất định sẽ tìm ấy.
03
Tôi tìm thấy Lâm Nguyệt Trì vào đúng Tết Trung thu.
Vừa ăn tối xong ở nhà thầy hướng dẫn, tôi xách hộp bánh trung thu, chầm chậm băng qua con hẻm nhỏ.
Giây tiếp theo—
Cô ấy từ trên trời rơi xuống.
Đạp nát hộp bánh của tôi thành một đống nhão nhoẹt.
“Meo~”
(Vẫn còn ăn , không vấn đề gì.)
Lâm Nguyệt Trì đã trở về.
Dù lấm lem, nhàu nhĩ— ấy đã thực sự trở về!
04
Đêm Giao thừa, sếp vỗ vai tôi, hỏi:
“Cậu có muốn một vợ không?”
Tôi lật đến góc nhỏ bé nhất trên danh sách nhân sự, chỉ vào một cái tên:
“Vậy tôi không khách sáo đâu, tôi chọn người này.”
Dĩ nhiên, nàng bướng bỉnh tên Lâm Nguyệt Trì ngay lập tức từ chối cuộc xem mắt này.
“Thi cử đã khiến tôi vắt kiệt não, thể chất thì bị đày đọa đến mức sắp tàn phế rồi.”
Hai năm ấy bị điều xuống nhân gian, ngày nào tôi cũng mong có thể gặp lại ấy.
Nhưng mãi chẳng có cơ hội.
05
Cuối cùng, tôi tìm thấy ấy trong một con hẻm nhỏ.
Bẩn thỉu, lấm lem, trông không khác gì một con mèo hoang bị cả thế giới ruồng bỏ.
Cô ấy tôi đầy đề phòng, há miệng gầm gừ, lại không hề giơ móng vuốt.
Không sao cả, ấy thích tôi.
Khi tôi lấy chiếc bao tải ra, ấy cũng không hề giãy giụa.
Không từ chối, tức là đã ngầm đồng ý— ấy muốn theo tôi về nhà.
Tôi đã tưởng tượng vô số lần về cuộc hội ngộ của chúng tôi.
Nhưng chưa từng nghĩ đến cảnh tượng này—
Cô ấy chẳng hề nhận ra tôi.
Nhưng không sao cả.
Lâm Nguyệt Trì, ngày tháng còn dài.
-Hết-
Bạn thấy sao?