9
Tôi theo dõi ở phòng hậu phẫu hai tiếng rồi xuất viện.
Chóng mặt đến hoa mắt, tôi lê bước chậm chạp ra khỏi bệnh viện.
“Hứa Giai!” — Giang Ninh mặc chiếc áo măng-tô ôm dáng, tóc xoăn bay nhẹ trong gió, tươi tiến về phía tôi.
Cô ấy là kiểu phụ nữ rực rỡ và thu hút. Chỉ một đoạn đường ngắn, đã khiến không ít người ngoái lại .
Giang Ninh thân thiết nắm lấy tay tôi, lo lắng hỏi: “Cậu đi khám à? Sao mặt mày xanh xao thế, lại nôn hả?”
Khi biết mình có thai, người đầu tiên tôi báo tin là ấy.
Bởi vì… ấy từng là người thân nhất của tôi.
Ngày mẹ kế đánh ấy tím mặt, chính tôi đã kéo về nhà tôi trú tạm.
Cô ấy không có gì ăn sáng, tôi chia bánh bao của mình cho .
Khi tôi bị mẹ mắng không ngẩng đầu nổi, ấy đứng chắn trước mặt tôi, lớn tiếng : “Hứa Giai là người tốt nhất thế giới, tốt hơn lời cả trăm lần!”
Cô ấy là người đầu tiên dám đứng ra chống lại Hà Nhu vì tôi.
Sau này đi , ngoài năng lực xuất sắc, Giang Ninh còn luôn quen toàn những người giàu có hoặc có thế lực.
Cô ấy luôn rất rõ ràng mình muốn gì. —— Không có cha mẹ bên cạnh, nên người nhất định phải là người có thể giúp ích cho .
Lúc này, bệnh viện ồn ào náo nhiệt.
Giang Ninh đã quá quen với sự im lặng của tôi, đưa cho tôi một chiếc túi, dịu dàng:
“Không phải cậu nghén nặng sao?”
“Tớ cố ý nhờ người quen Đông y kê thuốc cho cậu, giúp giảm nôn, bồi bổ khí huyết.”
Khóe mắt tôi cay xè, tôi cắn chặt răng không để nước mắt trào ra.
Chỉ có ấy là thật lòng quan tâm đến sức khỏe của tôi.
Giang Ninh rút khăn giấy lau nước mắt cho tôi, giọng bất lực xen lẫn cưng chiều: “Là do hormone thai kỳ ảnh hưởng à? Sao dạo này dễ khóc thế.”
“Tớ đã rồi, kiểu người như tổng giám đốc Trần ấy, cứng nhắc như , sao có thể hợp với cậu .”
Tôi chỉ khẽ, cong nhẹ khóe môi.
Phải rồi. Năm nay, chính tôi là người đã giúp Trần Cẩn Phong chiêu mộ ấy về Trình Phong quản lý tài chính.
Hiện giờ, họ đang là quan hệ cấp trên – cấp dưới.
Chờ tôi không còn khóc nữa, Giang Ninh mới tạm biệt: “Tớ còn phải đi công tác, hợp với tổng giám đốc Trần. Đợi tớ về rồi đến thăm cậu nhé.”
Nói rồi ấy xoay người bước đi, bóng lưng thoải mái, nhẹ nhàng, thanh lịch.
Trong lòng tôi như bị chèn chặt, đau đến mức muốn vỡ tung.
Giờ ấy đối xử với tôi quá tốt, quá tốt…
Vậy tại sao lại phản bội tôi?
Ban đầu, khi phát hiện Trần Cẩn Phong có người khác, tôi chỉ thấy trái tim chết lặng.
Nhưng khi biết người đó chính là Giang Ninh, tôi hoàn toàn sụp đổ, trượt vào trầm cảm nặng, không gượng dậy nổi.
Trước khi chết, tin nhắn cuối cùng Giang Ninh gửi cho tôi là: 【Hứa Giai, tớ và Trần Cẩn Phong đã phải kìm nén quá nhiều năm rồi.】
【Cậu không hợp với ấy, chúng ta chuyện đàng hoàng không?】
Ngay giây phút đó, tôi buông tay khỏi vô lăng.
Tiếp theo chính là ánh đèn pha chói lòa của chiếc xe tải.
Tôi ngửa mặt, lên bầu trời rực nắng của mùa xuân bật khẽ.
Tôi ném chiếc túi thuốc vào thùng rác, nén cơn đau quặn ở bụng, thở ra một hơi thật dài.
Không sao đâu.
Tôi đang bắt đầu lại.
10
Tôi chuyển đến căn hộ mới .
Lâm Vũ Chi quả thật là một doanh nhân rất chu đáo.
Chỉ trong ba ngày, đã giúp tôi tìm căn hộ phù hợp, liên hệ luật sư soạn sẵn đơn ly hôn.
Nhà mới nằm gần Đại học Giang Thành, phong cách tối giản trắng – đen, hai phòng ngủ một phòng khách, đầy đủ tiện nghi, gọn gàng chỉn chu.
Tất cả hành lý ít ỏi của tôi đều sắp xếp đâu vào đấy.
Anh ấy còn sắp xếp một giúp việc rất tận tâm.
Uống chút cháo gà do dì nấu, tôi trở về phòng ngủ.
Thay bộ đồ mặc nhà bằng lụa mới mua, chất liệu mềm mại nhẹ như hơi thở áp vào da, thoải mái như không tồn tại.
Uống thuốc kháng viêm và giảm đau xong, tôi chui vào chăn bông mềm mại, cuộn người lại và ngủ một giấc đầy cảm giác an toàn.
Tôi ngủ đến tận chiều hôm sau.
Bước ra phòng khách, trên bàn là món tôm chín đoạn, sườn xào chua ngọt và canh rong rêu.
Tôi chậm rãi ăn hết đống “bom calo” này — thứ mà trong mắt Hà Nhu và Trần Cẩn Phong luôn bị coi là kẻ thù nhan sắc.
Cảm giác ăn no trọn vẹn khiến tôi nhận ra, một cơ thể không bị hormone thai kỳ khống chế lại bình thường và khỏe mạnh đến thế nào.
Bình thường, thì ra lại dễ chịu đến .
Tôi ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời xanh ngắt không gợn mây, mặt nước sông lấp lánh ánh nắng.
Ngồi đó, trời dần ngả hoàng hôn.
Điện thoại “ting” lên liên tục.
Là tin nhắn của Trần Cẩn Phong.
【Hứa Giai, thấy ảnh siêu âm rồi, biết ngay chuyện em ly hôn chỉ là dỗi thôi mà.】
【Giờ thì thật sự có cảm giác rõ ràng — chúng ta sắp có một đứa con.】
【Chắc chắn đứa bé sẽ rất đáng , hay là đặt tên là Trần Dĩ Nhiên nhé, không?】
【Chờ đợt gọi vốn kết thúc, nhất định sẽ dành thời gian ở bên em nhiều hơn.】
【Thư ký vẫn chưa liên lạc với em, bảo cậu ấy đến nhà lấy hợp đồng hôm nay nhé, không?】
Trong hộp thư còn hiện thêm một tin nhắn: 【Bưu phẩm của đã giao đúng giờ.】
Trước khi lên bàn mổ, tôi đã in ảnh siêu âm rõ nét, rồi gửi chuyển phát đến cho Trần Cẩn Phong.
Chỉ là một chút trả đũa nhỏ nhoi thôi.
Trần Cẩn Phong là trẻ mồ côi, dù ta không tôi, nhất định rất quý trọng đứa con này.
Nỗi đau mất con… không thể chỉ một mình tôi chịu.
Hoàng hôn hôm nay rực rỡ chói lòa, nhuộm đỏ cả chân trời và mặt sông thành một sắc đỏ rực lóa mắt.
Cảnh vật trước mắt vừa tráng lệ, vừa rộng lớn, vừa đẹp đến ngỡ ngàng.
Bụng tôi bất chợt đau nhói như có lửa đốt, tôi ôm chặt đầu gối cuộn người lại, cắn chặt đầu gối để nén đau.
Thiên thần bé nhỏ, máu thịt của tôi… không còn nữa rồi.
Trái tim như bị xé toạc.
Mắt tôi dần nhòe đi, hàng nước mắt mang ánh sáng lấp lánh lặng lẽ rơi xuống từng giọt, từng giọt.
11
(Góc của Trần Cẩn Phong)
Chuyến đi Thành Đô lần này để gọi vốn diễn ra khá suôn sẻ.
Cũng nhờ có Giang Ninh hỗ trợ, giúp tôi thương lượng giá có lợi hơn.
Kết thúc công việc, Giang Ninh chỉ gật đầu rồi tự mình quay về khách sạn.
Tôi từng thích ấy suốt nhiều năm trời, không chấp nhận một người đàn ông có xuất thân như tôi.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy bên đường có một cây hoa phượng tím đang nở rộ.
Những bông hoa tím biếc lấp ló giữa tán lá xanh mướt thật sự rất đẹp.
Tôi chợt nhớ lại một cảnh tượng khi còn bên Hứa Giai.
Hôm đó, một buổi xem mắt của tôi lại thất bại.
Dù lúc đó việc khởi nghiệp đang dần vào guồng, những có điều kiện tốt vẫn chẳng ai muốn một đứa mồ côi.
Đúng lúc ấy, Hứa Giai đến tìm tôi.
Cô đứng dưới tán cây phượng tím như thế này, ánh mắt dịu dàng và bình thản tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy an tâm và may mắn.
Hứa Giai luôn trầm lặng.
Cô không bao giờ phán xét xuất thân của tôi, không chê tôi nghèo khổ, không đòi hỏi tôi phải đền đáp.
Tôi bước đến trước mặt , hỏi: “Hứa Giai, em có muốn thử quen không?”
Gió hè khi ấy phả hơi nóng nhẹ nhàng.
Cô ngơ ngác tôi, không trả lời.
Tim tôi đập dồn dập, như tiếng ve kêu inh ỏi trong đầu.
Nếu cũng “không”, thì trên đời này thật sự không còn ai chấp nhận tôi nữa.
Rồi… nước mắt rơi xuống, đọng lại bên lúm đồng tiền.
Lúc ấy tôi mới thở phào, nhẹ nhàng mỉm : “Em khóc rồi. Vậy coi như em đồng ý nhé.”
Hứa Giai cúi xuống, níu lấy vạt áo sơ mi trắng của tôi, che mặt lại rồi vừa khóc vừa .
Cánh tay gầy mảnh, yếu đuối, với tôi, đó là một nơi đủ rộng để trở thành bến cảng.
Ở bên , tôi như một đứa trẻ.
Có thể sống thật với bản thân, không cần che giấu điều gì, cũng chẳng sợ sẽ rời xa.
Tôi đắm chìm trong cảm giác thoải mái ấy — khi thì yên bình, khi thì không ngừng thử giới hạn chịu đựng của .
Khi về lại khách sạn, tôi nhận bưu phẩm từ Hứa Giai — Ảnh siêu âm của con.
Tôi đứng lặng rất lâu.
Không thể tin — chấm đen nhỏ xíu trong tấm ảnh đen trắng kia chính là đứa con của tôi và Hứa Giai.
Càng , mắt tôi càng cay.
Mười tám tuổi, tôi mất cả cha lẫn mẹ, hai bàn tay trắng.
Vì điều đó, tôi đã khổ sở vô cùng, người con tôi nhất cũng vì thế mà từ chối tôi.
Nhưng giờ đây, tôi có sự nghiệp, có gia đình, và sắp có một đứa con.
Tôi lau nước mắt dính trên bức ảnh.
Nhớ đến nụ dịu dàng của Hứa Giai, đôi lúm đồng tiền luôn hiện lên khi mỉm tôi…
Nếu đứa bé có lúm đồng tiền giống ấy, chắc chắn sẽ rất đáng .
Tim tôi như sắp tràn ra ngoài, liền lấy điện thoại nhắn tin cho Hứa Giai.
Hiếm hoi lắm mới viết mấy câu ngọt ngào.
Hứa Giai không phải kiểu phụ nữ hấp dẫn tôi vì giới tính, lại là người mang đến cho tôi cảm giác an toàn — như người thân.
Bạn thấy sao?