“Chủ nhà tầng dưới, căn 2601 sẵn sàng cho , Anh Hà nếu có nhu cầu, ngày mai tôi có thể dẫn đi xem phòng.”
Hà Diễn Thâm không ngờ Lục Uyên việc nhanh như , còn đang sững sờ thì đã nghe tiếng Trần Vũ Huyên vui mừng ríu rít bên tai, nên đành gật đầu đồng ý.
Lục Uyên liếc tôi một cái đầy yên tâm, sau đó quay sang nhờ mấy nhân viên bảo vệ giúp gia đình Hà Diễn Thâm thu dọn hành lý.
Thấy Hà Diễn Thâm vẫn lúng túng đứng đó, tôi nhịn không hỏi:
“Anh còn chưa thu dọn hành lý à?”
“Hả?” Hà Diễn Thâm vẫn chưa hoàn hồn.
“Nhanh lên, chủ nhà không cho tôi dẫn người lung tung về ở đâu, cũng nên dọn đồ đi.” Thấy mẹ Hà Diễn Thâm đã gần xong, tôi vội với bà:
“Bác , bác dọn xong hành lý thì mau qua đây giúp con trai bác thu dọn đồ, cũng gần 9 giờ tối rồi, bình thường giờ này chắc bác đã ngủ rồi, đừng để lỡ giấc nghỉ ngơi nhé!”
“Con trai tôi dọn đi gì! Nó luôn ở đây mà, ra khách sạn gì! Khách sạn đâu phải không tốn tiền!” Mẹ Hà Diễn Thâm tưởng rằng hai ông bà dọn đi thì xong chuyện, còn con trai họ vẫn có thể ở nhờ nhà tôi.
Thật là buồn hết mức.
Chưa kịp tôi lên tiếng, mẹ tôi đã lạnh lùng mở miệng châm chọc:
“Bà cũng biết ở khách sạn phải tốn tiền, thế ở nhà tôi thì không tốn à?”
Nói xong, bà bước tới kéo tay tôi, giọng vừa mềm vừa nghiêm túc:
“Tiểu Lâm à, con phải hiểu, chỉ có Đảng mới chuyện hỗ trợ chuẩn xác như thôi. Con mà muốn từ thiện thì đi giúp trẻ em vùng núi đi! Còn cái loại đàn ông có tay có chân mà ăn bám thì chẳng thấy xấu hổ à!”
“Bà điên rồi à, mắng ai là đồ ăn bám đấy! Đừng trách tôi không nhắc nhở, bà cho Lâm Cẩm căn hộ này, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện thôi!
Cô ta là phụ nữ, lấy đâu ra nhiều tiền mà căn lớn thế này, chắc chắn là bám vào đại gia! Con trai tôi hiền lành tử tế mới bị ta dụ dỗ!” Mẹ Hà Diễn Thâm bắt đầu tuôn ra toàn những lời bịa đặt vô lý.
Mẹ tôi kìm nén cơn giận muốn tát cho bà ta một cái, nét mặt càng lúc càng lạnh lẽo.
“Tiểu Lục, giúp tôi bấm giờ, trong vòng năm phút nữa mà bốn người này chưa biến khỏi nhà tôi, lập tức báo cảnh sát.”
“À, còn nữa, với lão Trương dưới tầng đừng cho bọn họ nhà. Mà thôi, cũng chẳng cần nhiều, mấy người bám chặt ở nhà Tiểu Lâm ăn không ở không thế này, chắc gì đã nổi nhà dưới. Tôi thấy mấy căn nhà nát ngoài rìa thành phố chắc hợp với họ đấy. Nếu vẫn còn chê đắt thì…”
Mẹ tôi không hết câu, chỉ lườm cả đám một cái, ánh mắt khinh bỉ đầy kiểu cách của phường nhà giàu không coi ai ra gì.
Cả nhà Hà Diễn Thâm vốn là kiểu người sĩ diện hão, đâu từng bị ai xem thường như .
“Nhà chúng tôi Thâm Thâm thu nhập năm mươi vạn một năm, sao có chuyện không nổi căn hộ thế này! Cái Lục gì đó, ngày mai chúng tôi sẽ đi xem căn hộ dưới tầng!”
“Đúng đó! Đợi em tìm việc ở S thị, em có thể cùng Thâm chia sẻ tiền nhà! Chị không coi tụi em là người một nhà thì tụi em cũng không phiền chị nữa! Thâm, để em giúp thu dọn đồ nhé!”
Trần Vũ Huyên vừa nghe mẹ Hà Diễn Thâm cũng đồng ý chuyện căn hộ ở đây, liền thân mật kéo cánh tay ta.
Hà Diễn Thâm trông hơi ngơ ngác, ánh mắt nặng nề tôi một cái rồi lặng lẽ đi về phòng thu dọn.
Ngày hôm sau, sau khi cả nhà Hà Diễn Thâm chuyển đi, tôi cũng thu dọn đồ đạc, dọn về biệt thự của bố mẹ.
Ban đầu tôi vốn không định chuyển, dù sao chuyện đã ầm ĩ thế này, chắc họ cũng không còn mặt mũi nào quay lại căn hộ cao cấp của mẹ tôi nữa.
Nhưng ngay sau khi Hà Diễn Thâm và gia đình rời đi, Lục Uyên đột nhiên rất nghiêm túc gọi tôi và mẹ tôi ra một bên.
Những lời Lục Uyên khiến tôi hoàn toàn chắc chắn rằng mình không muốn dính dáng gì đến cái gia đình vô liêm sỉ đó nữa.
“Cô Lâm Cố, tôi nghĩ đi nghĩ lại, có vài chuyện tôi thấy nên cho hai người biết.”
“Trước đây có một chủ nhà nuôi mèo bị mất, nhờ chúng tôi kiểm tra camera, cờ tôi đã thấy trai Cô Lâm cùng bố mẹ ta đang chuyện ở sảnh tầng dưới.”
“Bạn trai Cô Lâm đã mua nhà ở quê, căn đó vẫn đang xây dựng nên ta không vội quay về. Họ định ở đây tranh thủ tiết kiệm tiền để sau này về quê tổ chức đám cưới.
Bố mẹ ta còn giục ta cho Cô Lâm có bầu trước hôn lễ, để chắc chắn sẽ phải kết hôn với ta, đồng thời còn tiết kiệm tiền thách cưới.”
Nghe những lời đó, tôi không khỏi kinh ngạc, không biết đây là chủ ý của bố mẹ Hà Diễn Thâm hay là chính ta cũng đồng lõa.
Mẹ tôi nhẹ nhàng siết lấy tay tôi, sau đó hỏi Lục Uyên:
“Còn tên Trần Vũ Huyên thì sao? Đường xa đến tận đây, thật sự là để tìm việc sao?”
Lục Uyên nghe mẹ tôi hỏi về Trần Vũ Huyên, chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?