Bị Kẹp Giữa Hai [...] – Chương 1

Để thuận tiện cho việc đi , tôi đã một căn hộ rộng gần công ty.

Bạn trai tôi lấy lý do “nhà rộng, em ở một mình sẽ sợ” để dọn đến ở cùng.

Không lâu sau, ta lại lấy cớ “nhà rộng, dọn dẹp một mình quá mệt” để đón cả bố mẹ ta đến ở.

Ba người trong nhà ta ăn ở miễn phí tại chỗ tôi, bám trụ mãi không chịu đi, còn suốt ngày vẽ ra viễn cảnh đẹp cho tôi.

Họ tiền của họ cần để dành, để sau này mua nhà cưới cho tôi và ta, đến lúc đó sẽ không phải nhà nữa.

Tôi chỉ . Họ đâu biết rằng, căn hộ rộng này thực ra là do mẹ tôi chủ nhà.

“Em , nhà cưới sau này vẫn muốn mua ở quê , giá nhà chỉ bằng một phần tư so với S thị, sau này áp lực trả góp cũng nhẹ hơn, số tiền dư còn có thể để em tiêu xài thoải mái, em thấy thế nào?”

Từ lúc Hà Diễn Thâm dọn đến căn hộ rộng gần công ty mà tôi , ta cứ cách vài ngày lại nhắc đến ý định muốn mua nhà cưới ở quê ta.

Ban đầu tôi tưởng ta thực sự nghiêm túc muốn bàn chuyện kết hôn với tôi, nên đã nghiêm túc phân tích đủ kiểu lợi với ta.

Quê ta ở một huyện nhỏ thuộc thành phố hạng ba, hạng tư, xét về cơ hội việc và tài nguyên giáo dục, đúng là kém xa so với S thị.

Tôi với ta rằng, nếu sau này tôi và ta tiến đến hôn nhân, chắc chắn tôi sẽ không để ta gánh hết trách nhiệm gia đình một mình.

Hiện tại cảm của tôi và ta vẫn ổn định, công việc cũng đã quyết định sẽ phát triển lâu dài ở S thị, đến lúc đó tiền đặt cọc, tiền sửa nhà và trả góp có thể cùng nhau chia sẻ, áp lực sẽ không quá lớn.

Nhưng Hà Diễn Thâm nghe xong lại tỏ vẻ không vui, “Để con phải mua nhà và trả góp thì còn ra gì, như sẽ khiến không có chút khí phách đàn ông nào!”

Ban đầu tôi chỉ nghĩ Hà Diễn Thâm quá sĩ diện, cho đến một lần tôi buột miệng nhắc đến chuyện tiền nhà, bộ mặt thật của mối quan hệ giữa hai người mới dần hiện ra.

“Anh Diễn Thâm, chủ nhà của căn hộ rộng này cho em với giá thấp hơn hẳn giá thị trường, không cảm thấy giữa em và chủ nhà có mối quan hệ không minh bạch nào đó sao? Lỡ đâu người đó là một ông già giàu có muốn bao nuôi em thì sao, không thấy lo lắng à?”

Hà Diễn Thâm đang đứng cạnh cửa sổ sát đất ngắm phong cảnh bên dưới, nghe xong câu của tôi, vẻ mặt thoải mái ban đầu của ta lập tức trở nên lúng túng, không tự nhiên.

“Em , em , em đã từng với là chủ nhà là một bà trung niên mà, quên rồi sao? À đúng rồi em , tuần sau bố mẹ định đến S thị chơi vài ngày, thấy chỗ mình vẫn còn hai phòng trống, mà nhà rộng hơn hai trăm mét vuông hai đứa mình dọn dẹp cũng mệt, bố mẹ đến đúng lúc có thể phụ giúp dọn dẹp một chút, chứ người dọn vệ sinh cũng tốn không ít tiền, đúng không?”

“Hả?” Tôi đang cúi đầu nghịch điện thoại, chỉ định buông lời trêu Hà Diễn Thâm, không ngờ ta liền đổi ngay chủ đề.

“Bác trai bác định đến chơi à? Được thôi, lát nữa em sẽ dọn dẹp phòng ở phía tây, lúc họ đến thì chúng mình cùng đưa họ đi ăn, đi dạo khắp nơi.”

Tôi không nhận ra ý khác trong lời của Hà Diễn Thâm, cứ ngỡ bố mẹ ta thực sự chỉ đến S thị du lịch vài ngày rồi sẽ về.

Chỉ tiếc rằng tôi vẫn còn quá ngây thơ và trẻ dại, cho đến khi bố mẹ ta ở nhờ chỗ tôi gần một tháng trời mà không trả đồng nào, tôi mới bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn.

Hai ông bà này, chẳng lẽ đã hiểu nhầm điều gì, hoặc có khi còn nghĩ đây chính là nhà của con trai họ rồi?

Tôi lập tức chạy đi hỏi thẳng Hà Diễn Thâm, và câu trả lời của ta lại vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi.

“Lâm Cẩm, bố mẹ chỉ là muốn sống thử cùng tụi mình trước, để sau này khi cưới xong có thể dễ dàng thích nghi hơn thôi.

Dù sao sau này tụi mình cưới nhau, cũng sẽ sống chung với bố mẹ mà. Hơn nữa, bây giờ chỗ này còn nhiều phòng trống, hai ông bà ở đây cũng có thể chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho tụi mình, chẳng phải rất tốt sao!”

Lời của Hà Diễn Thâm khiến tôi nhất thời không thể phản ứng kịp. Dù sao từ khi nhau thời đại học đến nay, tôi và ta đã bên nhau bảy tám năm, chuyện lớn chuyện nhỏ ta đều sẽ hỏi qua ý kiến của tôi và tôn trọng tôi.

Vậy mà bây giờ, ta lại tự ý quyết định chuyện liên quan đến tương lai chung của cả hai, hoàn toàn không hỏi đến ý kiến tôi, cứ như thể mọi chuyện đã sắp xếp đâu vào đấy.

Trong lòng tôi dâng lên một nỗi hoang mang không chắc chắn, cùng với sự tức giận của một người bị phản bội niềm tin.

“Hà Diễn Thâm, chưa đến chuyện sau này kết hôn có sống cùng bố mẹ hay không, mở to mắt mà xem, hai ông bà ở đây là đang chăm sóc sinh hoạt cho tụi mình, hay là đang rối cho cuộc sống của tụi mình đấy?”

Chưa kịp để ta phản bác, tôi liền trút hết những bức đã tích tụ bấy lâu trong lòng.

“Họ biết rõ tôi mỗi ngày phải tăng ca về muộn, buổi sáng chỉ muốn ngủ thêm một chút, mà mẹ cứ sáng sớm hơn sáu giờ đã gõ cửa phòng tôi, hôm thì hỏi cách dùng lò nướng, hôm lại bảo tôi lấy sẵn nguyên liệu bữa sáng.

Anh thử xem, bận bịu cả tháng nay, bữa sáng nào là bà ấy chuẩn bị sẵn cho chúng ta chưa?

Chưa lần nào cả! Cả tháng này, hai ông bà ép tôi phải sống theo nhịp sinh hoạt của họ, chăm lo ba bữa một ngày theo lịch của họ, gọi đó là chăm sóc sinh hoạt của chúng ta à?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...