22
Đôi nam nữ có dung mạo như tiên trên trời này tên là Phong Ảnh và Chức Lê, là một trong số ít bè của Kì Thử.
Bọn họ , cách duy nhất có thể cứu Kì Thử, chính là đánh thức hắn trước khi hắn tự nuốt chửng chính mình.
"Hắn sợ tổn thương đến nàng, nên trong khoảnh khắc ý thức cuối cùng còn sót lại đã tự mình phong ấn bản thân trong hang này.
Hắn đã gieo vào người nàng một viên Ly Hồn châu, chia sẻ sinh mạng với nàng, vì nàng có thể tâm ý tương thông với hắn, đi vào kết giới mà hắn thiết lập. Hắn đối xử đặc biệt với nàng, không chừng sẽ có phản ứng với giọng của nàng. Còn chúng ta sẽ dùng linh lực bảo vệ xung quanh người nàng, trong thời gian ngắn nàng sẽ không bị thương, nếu sau một nén nhang mà vẫn không thể đánh thức hắn, lại không thể thoát khỏi kết giới, rất có thể sẽ bị hắn nuốt chửng".
Ta sờ sờ túi vải nhỏ trong ngực, bên trong có hạt đậu vàng mà Kì Thử cho ta, còn có một viên ngọc bội màu xanh ngọc bích, thì ra viên ngọc này, chính là Ly Hồn châu.
Vậy mà hắn ta lại âm thầm chia sẻ sinh mạng với ta.
Cho nên cho dù hắn không từ mà biệt, cũng có thể tìm vị trí chính xác của ta, cứu ta khỏi miệng con chuột tinh kia, hơn nữa còn phải trả giá bằng việc gián đoạn thời gian điều dưỡng sinh tử của chính mình.
Điều này có phải là rõ, hắn không chỉ coi ta là một đầu bếp?
Lời hắn muốn cưới ta, muốn ta ở bên cạnh hắn mãi mãi, cũng là thật lòng sao?
Trong lòng dâng lên chua xót, quyết tâm cứu hắn càng thêm kiên định.
Sau khi bao bọc bởi một luồng linh lực ấm áp, ta thuận lợi bước vào kết giới trong hang .
Sau đó liền thấy, một con quái vật khổng lồ gần như chạm đến đỉnh hang đang thở hổn hển, bực bội gặm nhấm những tảng đá không ngừng rơi xuống.
Chiếc sừng dê to lớn và cong vút thỉnh thoảng cọ vào vách hang, đúng như ghi chép trong sách cổ, thân dê răng hổ, tiếng kêu như trẻ con.
Chỉ có điều, nó không phải là mặt người, mà giống với loài mèo hơn, quan trọng nhất là, mắt cũng không thực sự mọc dưới nách, dưới nách nó là hai viên ngọc bội màu xanh lục.
Ta đột nhiên bật , lấy hết can đảm với hắn ta:
"Kì Thử, sách cổ có ghi chép Thao Thiết thân dê mặt người, mắt mọc dưới nách, chân còn là móng người. Lúc đầu khi biết chàng là Thao Thiết, trong đầu ta luôn tự hiện lên hình ảnh này, thế nào cũng không nghĩ ra, nguyên hình là một con quái vật, sau khi hóa thành hình người sao lại có thể đẹp trai như . Bây giờ ta đã yên tâm rồi, may mà mắt của chàng mọc trên mặt".
Thao Thiết trước mắt nghe bỗng nhiên sững sờ, sau đó chằm chằm vào ta bằng đôi mắt dựng đứng màu đỏ như máu.
Ta còn tưởng rằng nó có thể nghe hiểu, trong lòng vừa mới vui mừng, liền thấy nó há to miệng đầy máu, cúi đầu cắn về phía ta.
23
May mà Phong Ảnh và Chức Lê đã dùng linh lực hùng hậu bảo vệ xung quanh ta từ trước, nên mặc cho Thao Thiết nhe nanh múa vuốt thế nào cũng không thể cắn vỡ hào quang trên người ta, trông có vẻ rất tức giận.
Ta bị cơn gió do tiếng gầm rú khàn đặc của nó thổi đến mức tóc tai rối bời, cũng không rảnh để ý, chỉ lo lắng muốn kéo hắn ta về.
"Kì Thử, lúc mới gặp chàng, ta cứ nghĩ chàng chỉ là một công tử bột ngốc nghếch lắm tiền. Nào có ai một bữa ăn hết mười món, lại còn ăn sạch sẽ như . Nếu chàng là người thường, chắc chắn là một tên công tử bột gia chi tử, những hạt đậu vàng mà chàng thưởng cho ta, ta có thể dát thành một sợi dây chuyền vàng to rồi".
"Bây giờ ta đã là tiểu phú bà giàu có rồi, nếu chàng còn không tỉnh lại, ta sẽ đi tìm một công tử đẹp trai nào đó gả đi, sau đó ngày nào cũng nấu cơm cho hắn ta ăn? Man Hán Toàn Tịch, ta còn giấu 54 món chưa mang ra đâu".
"Kỳ thực lúc ở miếu Sơn Thần, ta đã biết chàng là Thao Thiết rồi. Chàng còn nhớ rõ mình ngốc đến mức nào không, lúc đó chàng đã để lộ rồi, con chuột tinh kia mượn danh tiếng của chàng để lừa bịp. Chàng đẹp trai như , lại còn giàu có như , nương nào có thể không bị chàng thu hút? Cho nên lúc chàng hỏi ta có muốn lấy thân báo đáp hay không, kỳ thực trong lòng ta đồng ý một trăm lần".
"Nhưng ta lại sợ chàng chỉ muốn tìm một đầu bếp mà thôi, loại tâm trạng vừa mong chờ vừa lo lắng này, có phải chính là thích?".
"Kỳ thực ta là một hồn ma dị giới xuyên không mà thôi, do cơ duyên xảo hợp mới đến nơi này. Trước kia ta không có ai thương, bây giờ cũng không có ai quan tâm đến cảnh của ta, kiếp trước kiếp này, chỉ có chàng nguyện ý bảo vệ ta, lúc có người muốn ta liền đứng ra bênh vực ta. Nói là chàng dựa dẫm vào tay nghề nấu nướng của ta, kỳ thực là ta dựa dẫm vào chàng nhiều hơn, ở bên cạnh chàng, ta rất có cảm giác an toàn. Nhưng bây giờ chàng như , ta lại không gì ".
Trả lời ta vẫn chỉ là tiếng gầm rú của Thao Thiết, còn có hàm răng sắc nhọn của nó không ngừng cắn xé về phía ta.
Ta lau nước mắt, tiếp tục :
"Chàng không biết đâu nhỉ? Ở nơi ta từng sống, còn rất nhiều rất nhiều kiểu món ăn khác nhau, thậm chí còn có những thứ mới mẻ mà chàng không thể nào tưởng tượng nổi.
Nếu chàng tỉnh lại, ta sẽ đổi món mỗi ngày nấu cho chàng ăn có không?".
Ta đến mức miệng lưỡi khô khốc, lại không thể nào kéo lại ý thức của hắn ta.
Bạn thấy sao?