Bị Diêm Vương Phải [...] – Chương 4

Tôi chui vào chăn, trong đầu thầm tính toán, không biết tối nay ấy có đến không.

Tính toán một hồi, tôi thiếp đi lúc nào không hay.

Nửa đêm, tôi bị một cơn gió lạnh giật mình tỉnh giấc.

Tim tôi khẽ run lên.

Anh ấy đến rồi.

Tôi đã quen với việc xuất hiện bất ngờ của ấy, nên đã hết sợ luôn rồi. Chỉ là những ngày qua, tôi đã hình thành thói quen bật đèn khi ngủ.

Tôi dụi mắt, chống người ngồi dậy, lờ mờ thấy một bóng dáng.

“Ngài đến rồi à?”

Hôm nay, trông Diêm Tống có vẻ hơi khác.

Anh ấy không mặc chiếc áo choàng đen thường ngày nữa, mà thay bằng một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ. Chiếc nút áo trên cùng cởi ra, lộ ra xương quai xanh thấp thoáng bên trong. Anh ta còn cắt đi mái tóc dài đen như suối, thay vào đó là kiểu tóc ngắn gọn gàng chải chuốt cẩn thận.

Diêm Tống đứng tựa tường bên cửa sổ, làn gió nhẹ tóc rối tung. Đôi mắt đen như đá obsidian xuyên qua những sợi tóc, nóng bỏng tôi.

Là sao nữa đây? Muốn dùng mỹ nam kế à?

Vậy thì tôi tương kế tựu kế.

12

Tôi ngồi dậy.

Nở nụ lấy lòng.

“Diêm Vương đại nhân, hôm nay ngài đẹp trai thế.”

Có vẻ ngài không ngờ kẻ thường ngày luôn ăn khó nghe như tôi lại khen mình.

Hai gò má Diêm Tống bất ngờ ửng đỏ.

“Thằng nhóc Phán Quan địa phủ bọn ta cũng nên bắt kịp thời đại, nên mới chuẩn bị cho bổn vương bộ đồ này.”

“Đẹp lắm, rất hợp với ngài.”

“Sao? Nghĩ thông rồi, muốn xuống địa phủ thê tử của bổn vương à?”

Anh ấy nhướng mày, nở một nụ có chút tà ý.

“Tại sao lại là tôi?”

“Hửm?”

“Tôi hỏi, tại sao ngài lại chọn tôi?”

Ánh mắt ấy đột nhiên trở nên u ám, trong mắt như chất chứa ngàn lời, không gì.

Tôi đã cho ấy cơ hội rồi.

Tôi thầm với ấy trong lòng.

Không thể chần chừ nữa.

Mặc kệ là vương gì gì đi nữa, dù sao người và quỷ không thể chung đường, hơn nữa còn hết lần này đến lần khác muốn gi.ết tôi.

Giữa tôi và , chỉ một người có thể sống thôi!

Tôi nghiến răng.

Tối nay nhất định phải kết thúc.

Tôi đứng dậy, e lệ bước đến trước mặt ấy.

Tôi chớp chớp đôi mắt, nở nụ rạng rỡ.

Tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Diêm Tống. Lần đầu tiên đứng gần như , tim tôi đập loạn, là nhịp đập của sợ hãi.

Hơi thở lạnh lẽo của Diêm Tống phả lên mặt tôi.

“Hớ, ngài có hơi thở thật luôn nè.”

Ôi trời, tôi đang cái gì . Tôi vội kiềm chế giọng mình, cố nó nghe dịu dàng và quyến rũ hơn.

“Diêm Vương đại nhân, ngài biết không, người ta cũng thích ngài đó.”

Diêm Tống ngẩn người.

Tay phải tôi đã âm thầm chạm vào lá bùa trong túi.

“Người ta cũng thích ngài, thích lắm thích lắm luôn. Đợi người ta ch.ết rồi, sẽ xuống thê tử của ngài, không?”

Anh ta tôi với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Chính là lúc này.

“Nhưng mà, là sau khi tôi sống đến 99 tuổi cơ.”

Lời vừa dứt, tôi "bốp" một tiếng, dán lá bùa lên trán ấy.

13

Hế hế, tôi thành công rồi.

Trong lòng tôi vui mừng như điên.

Nhìn Diêm Tống đứng đờ ra không nhúc nhích.

Tôi vội lấy lọ máu chó đen trong túi ra.

Chấm một chút lên ngón tay.

Ơ, khoan đã, là viết ngang trước, viết dọc trước, hay viết phẩy trước nhỉ?

“Ngang, dọc, dọc, chấm, vẽ vòng, ngang móc nghiêng...”

À, đúng rồi đúng rồi.

Tôi nâng tay trái của ấy lên.

Ngang, dọc, dọc, chấm, vẽ vòng…

Không đúng.

Âm thanh này.

Tôi ngẩng đầu, vừa lúc có cơn gió thổi đến.

Gió thổi bay lá bùa trên trán Diêm Tống. Lá bùa xoay tròn trong không trung, rồi từ từ rơi xuống chân tôi.

Tôi nuốt khan một cái.

Xong! Đời! Rồi!

“Bổn vương há lại để một lá bùa nhỏ nhoi khống chế sao?”

Diêm Tống mất kiểm soát rồi.

Anh ấy dùng pháp thuật lau sạch máu chó đen trên tay tôi, rồi ép tôi vào góc tường, cúi sát bên tai tôi:

“Nàng ghét bổn vương đến thế sao?”

“Mong bổn vương tan thành mây khói à?”

Diêm Tống cụp mắt xuống, trông như một kẻ đang bị tổn thương. Không phải chứ, người bị tổn thương phải là tôi mới đúng?

Anh thích tôi, nên tôi phải ch.ết để xuống địa phủ với sao?

Đây là kiểu logic gì , cướp bóc à?

Tôi đẩy mạnh ta ra.

“Đúng, tôi mong tan thành mây khói, nên biến nhanh đi không?”

“Sự xuất hiện của đã đảo lộn cuộc sống của tôi rồi.”

“Tôi đã chẳng còn bè nào nữa!”

“Bọn họ không muốn ở bên tôi, họ tôi là hiện thân của xui xẻo.”

“Ngày nào tôi cũng lo sợ, chỉ e rằng không cẩn thận thì chậu hoa sẽ rơi trúng đầu.”

“Kể từ khi gặp , chưa có một ngày nào tôi yên ổn hết!”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...