Bị Diêm Vương Phải [...] – Chương 2

6

Nhưng về sau, tôi vẫn đồng ý giúp ấy bắt quỷ.

Anh ấy ép tôi mà.

Anh ấy đưa cho tôi một thanh kiếm gỗ và một cái bát.

Ngày nào tôi cũng dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn bò, đi đâu cũng vác kiếm và cầm bát.

Người quen gặp tôi đều trêu chọc: "Đổi nghề đi bán nghệ rồi à?", tôi chỉ biết bực bội bỏ đi thật nhanh.

Anh ấy bảo, khi chữ đỏ trên thanh kiếm gỗ sáng lên thì nghĩa là gần đó có quỷ.

Tôi chỉ cần cầm kiếm gỗ chỉ về hướng có quỷ, đặt cái bát xuống đất, rồi vung kiếm loạn xạ vài cái là tiểu quỷ sẽ ngoan ngoãn chui vào trong bát.

À đúng đúng đúng.

Thế là tôi vác kiếm vung vẩy suốt một tháng trời.

Trong bát đầy thêm không ít đồng xu.

Anh ấy trong một tháng, chỉ cần tôi bắt năm tiểu quỷ là sẽ tha cho tôi.

Nhưng mà…

7

Miệng lưỡi của đàn ông, lời dối của quỷ.

Bất kể là người chec hay người sống.

Chưa đến một tháng, tôi đã giúp ấy bắt sáu tiểu quỷ, hẳn sáu con! Nhiều hơn mục tiêu đặt ra một con, xem như hoàn thành vượt chỉ tiêu.

Vậy mà ấy vẫn cứ bám lấy tôi, không chịu rời đi.

Anh ấy thường đột ngột xuất hiện khắp nơi.

Bên cửa sổ, góc tường, đầu cầu thang, cạnh giường ngủ, trước cửa nhà vệ sinh…

Và hình như chỉ có tôi thấy ấy.

Lúc này, tôi ngồi xổm dưới đất, mặt mày đầy vẻ ấm ức.

“Diêm Vương bệ hạ, địa phủ của các ngài rảnh rỗi đến thế sao?”

“Ngài không cần đi hả?”

“Không có đánh giá hiệu suất sao?”

“Không cần phải chấm công đúng giờ mỗi ngày luôn à?”

8

“Ngày nào ngài cũng canh chừng tôi ?”

“Những tiểu quỷ trốn ra ngoài đã bắt hết rồi hả?”

“Địa phủ của các ngài không thiếu người à?”

“Có thiếu, thiếu một vị phu nhân địa phủ.”

Anh ấy ghé sát lại, dùng ngón tay lạnh buốt nâng cằm tôi lên.

Đồng tử tôi co lại vì kinh ngạc, lùi về sau ba bước.

“Diêm Vương bệ hạ, ngài đừng kiểu này mà.”

“Tôi là người, ngài là quỷ, người và quỷ khác đường, đạo lý này chắc ngài cũng hiểu mà.”

Ngón tay thon dài của ấy vuốt cằm, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Xem ra đã nghe lọt tai lời tôi rồi.

Tôi tranh thủ rèn sắt khi còn nóng.

“Diêm Vương bệ hạ, hay là thế này đi, dù sao tôi cũng đã học kỹ năng bắt quỷ rồi. Hay để tôi giúp ngài bắt mấy em nữ quỷ xinh đẹp, bắt đều để họ phu nhân của ngài, không?”

Anh ấy bước qua bước lại, đôi mắt đẹp lúc thì liếc tôi, lúc thì ngước lên trời.

Hê hê, có phải đề nghị của tôi khiến lòng rồi không?

Thấy Diêm Vương không lên tiếng, tôi cẩn thận hỏi:

“Diêm Vương bệ hạ, ngài thấy thế nào?”

Diêm Vương lại nghịch chiếc nhẫn ngọc trên tay.

Tôi cúi đầu, không dám thở mạnh.

Không khí kỳ lạ đến cực điểm.

Hồi lâu, ấy cất lời:

“Bổn vương thấy đề nghị của nàng rất hay. Quả thật người và quỷ khác đường, ta không thể biến thành người, khiến nàng trở thành quỷ thì lại là chuyện rất dễ.”

Trong mắt ấy ánh lên tia sáng, chẳng hề giống như đang cợt.

Tôi có ý như sao?

Tôi cúi đầu, hồi tưởng lại lời mình vừa .

Bỗng một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo hơi lạnh buốt.

Tôi rùng mình, không ổn rồi, mau chạy thôi.

9

Tôi bỏ chạy.

Lần này ấy không cản tôi.

Vừa chạy, tôi vừa nghĩ đến lời ấy vừa .

Biến tôi thành quỷ.

Anh ấy đang thôi phải không?

“Rầm.”

Một chậu hoa rơi từ trên lầu xuống.

Chậu hoa chạm đất, lập tức vỡ tan thành từng mảnh, mảnh vỡ văng đầy đất, còn cả bùn bên trong văng tung tóe.

Cái chậu cách tôi chưa đến năm centimet.

Tôi sững sờ, trong đầu lại hiện lên ánh mắt mơ màng của ấy khi tôi.

Hình như đúng là… ấy đang thật.

Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi.

Tôi đã bị xóa tên khỏi bảng xếp hạng hoa khôi của trường.

Thay vào đó là bảng xếp hạng thần xui xẻo.

Ha.

Quán quân bảng xếp hạng thần xui xẻo chính là tôi.

Trường học đồn rằng tôi bị thần xui xẻo ám, ai đi chung với tôi đều sẽ gặp xui xẻo.

Như kiểu chậu hoa, giá phơi đồ, giày dép từ trên lầu rơi xuống chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Tuần trước trường tổ chức đại hội, mấy ngàn người tập trung trên sân, bất ngờ trời đổ mưa. Mưa thì cũng không có gì lạ đi, lạ là nó chỉ rơi đúng ngay đầu tôi.

Đang đi học bình thường, tự dưng mặt đất bê tông trước mặt nứt ra một rãnh sâu, chỉ cần tôi bước thêm một bước là sẽ rơi xuống.

Khi băng qua đường, chiếc xe chạy thẳng từ phía đối diện bỗng dưng mất phanh, ngoặt một vòng 180 độ lao thẳng về phía tôi. May mà tôi nhanh nhẹn, xoay người né kịp, nếu không hậu quả khó mà lường .

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...