Bị Diêm Vương Phải [...] – Chương 1

1

Diêm Vương phải lòng một .

Mỗi ngày, ấy có cả trăm cách để giet chec đó.

Nhưng thật không may, đó lại chính là tôi.

Về sau, tôi quyết định buông xuôi.

Nhưng hai mắt ấy đỏ hoe, quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin: “Chưa có sự cho phép của bổn vương, nàng không chec.”

2

Tôi đã gặp phải quỷ.

Không, phải là tôi gặp boss quỷ!

Người đàn ông mặc áo choàng đen đứng đối diện tôi với ánh mắt cao cao tại thượng.

Mà "cao cao" ở đây đúng là cao thật.

Bởi vì người đó… đang lơ lửng giữa không trung!

Tôi sợ hãi hét lên một tiếng: “Có maaaa!!!”

Tôi quay người định bỏ chạy cơ thể lại không tài nào nhúc nhích , tôi cố gắng vùng vằng tay chân, trông chẳng khác nào một con rùa bị lật ngửa.

Thấy người đó ngày càng đến gần, tôi nhắm tịt mắt lại, chợt nhớ lời các bậc trưởng bối từng dặn.

Gặp phải thứ không sạch sẽ thì cứ chửi bậy, càng tục tĩu, càng khó nghe càng tốt, như sẽ dọa nó chạy mất.

Thế là tôi hít một hơi thật sâu, dồn hết sức mà gào lên:

“Đồ lợn thối, tối nay mẹ ngươi sẽ nấu cơm toàn bỏ rau mùi!”

“Đã nợ thì tìm đúng chủ, cút xuống đồi mèo của ngươi đi!”

“Con chuột chũi xấu xí nhà ngươi!”

“Ngươi là heo, ăn phân đi!”

“Phản đòn.”

Một giọng nam trầm ấm vang lên bên tai, cắt ngang lời chửi của tôi. Kèm theo đó là luồng khí lạnh buốt thấu xương ập đến.

Tôi mở mắt, chạm phải hai con ngươi sáng trong.

Đôi mắt ấy dường như chứa cả bầu trời sao, ánh lên những tia sáng mê hoặc lòng người.

3

Chec tiệt!

Người đó "phản đòn", câu sau tôi phải chửi thế nào đây?

Tôi nhất thời cứng họng, rơi vào trầm tư.

Thấy tôi im lặng, người đó bay lượn một vòng quanh tôi, đánh giá từ trên xuống dưới rồi đứng yên trước mặt tôi.

“Thứ nhất, bổn vương không phải ma.”

“Thứ hai, bổn vương không phải lợn thối, càng không phải chuột chũi.”

“Thứ ba, lúc còn sống bổn vương thích ăn rau mùi nhất.”

“Cuối cùng, bổn vương vừa là quỷ mà cũng không phải quỷ. Ngươi có thể gọi ta là Diêm Vương, Quỷ Vương, hoặc Diêm La Minh Vương bệ hạ, là người đứng đầu địa phủ.”

4

Diêm… Diêm Vương… là Diêm Vương mà tôi đang nghĩ đến sao?

Tôi giơ tay tát mạnh vào mặt mình.

Đau quá, mà tôi vẫn chưa ch.ết.

Chưa ch.ết thì sao lại gặp Diêm Vương chứ?

Tôi ngẩng đầu ấy.

Người đàn ông trước mặt có vẻ ngoài thanh tao, tuấn tú, khoác trên mình bộ trường bào đen tuyền, mái tóc đen dày mượt búi cao bằng một chiếc kim quan. Anh ấy đứng ngược ánh trăng, toàn thân toát ra khí chất cao quý khiến người khác không dám đến gần.

Dáng vẻ này… đúng là không giống người hiện đại, hơn nữa vừa nãy thật sự là ấy đã bay đến đây!

Càng nghĩ, tôi càng sợ hãi.

Giây tiếp theo, tôi quỳ rạp xuống đất, ôm chặt lấy chân ấy.

“Diêm Vương bệ hạ, hai người chúng ta không thù không oán. Ngài ở âm gian của ngài, tôi sống dương gian của tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Tôi chỉ xuống đây để vứt rác thôi mà!"

“Tôi không có ý mạo phạm ngài đâu, xin ngài tha cho tôi.”

“Nhà tôi trên có già dưới có trẻ, bà nội tôi đã bảy mươi tuổi rồi, bà vẫn mong tôi sớm kết hôn để sinh cho bà ba đứa cháu trai... Tôi...”

“Ồn ào quá.”

Người đàn ông khẽ cúi người, nhẹ nhàng chạm lên môi tôi một cái.

Ngón tay ấy lạnh buốt, giống như tảng băng nghìn năm không tan.

Sau đó, tôi không thể thêm lời nào nữa. Tôi ngước mắt lên với vẻ đáng thương, miệng chỉ phát ra mấy tiếng rên rỉ.

Không cho tôi đi, cũng không cho tôi , e rằng hôm nay tôi khó mà thoát thân .

5

Anh ấy nhấc chân hất tay đang ôm của tôi ra, rồi chậm rãi bước qua bước lại.

“Bổn vương không phải người không biết lý lẽ, ngươi... ngươi đã dọa mấy tiểu quỷ của ta chạy mất rồi.”

Hả?

Tôi dọa quỷ chạy á?

Mặc dù tôi không đẹp như hoa, trên bảng xếp hạng hoa khôi của trường tôi cũng có tên tôi đó chứ.

“Nhân lực ở địa phủ đã thiếu thốn, có không ít tiểu quỷ lẩn trốn lên dương gian. Tiểu Ngưu, Tiểu Mã, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đều bận đến mức không tả nổi, nên bổn vương phải đích thân ra tay. Nhưng việc hành sự trên dương gian khá bất tiện, hay là nương giúp ta bắt mấy tiểu quỷ ấy đi, không?”

Người đàn ông ghé sát lại, đôi mắt đẹp ánh lên tia tinh quái.

Vãi chưởng, lông mi dài, mũi cao, môi mềm, mà da cũng trắng nữa.

"Không gì thì ta xem như nàng đã đồng ý rồi nhé." Anh ấy đứng thẳng dậy, nghịch chiếc nhẫn ngọc trên tay.

Á không, cái gì cơ?!

Là tôi không muốn à? Anh giải phong ấn trên miệng tôi trước đã chứ!

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...