14
Wuhu, xong đời rồi.
Không sai đâu, đúng là thế đấy.
Mục tiêu khi tôi quay về, chính là… Thẩm Tích Tinh.
Đặc biệt là sau khi biết ta không có , càng không có ai thầm thương trộm nhớ.
Thì mục tiêu của tôi lại càng rõ ràng:
Giành lại ta!
Ngoại trừ vụ bắt cóc lần đầu đúng là ngoài ý muốn, thì tất cả những chuyện sau đó… đều là tôi cố ý.
Cũng phải cảm ơn lần bị bắt cóc ấy, tuy không “ hùng cứu mỹ nhân” một cách hoành tráng như tôi tưởng,
lại khiến tôi nhận ra một điều chắc chắn:
Tên này, tôi muốn mê hoặc ta, một phút cũng đủ.
Chuyện tôi đi đón thân ở bar hôm đó, là bởi tôi đã biết Thẩm Tích Tinh đang thực hiện nhiệm vụ ở đó.
Việc tôi với dì Thẩm địa chỉ tôi ở, tôi cũng biết rõ cái miệng của dì là kiểu giữ bí mật như… lưới rách.
Nên đấy, mọi chuyện đều là tôi tính sẵn cả rồi.
Tôi cố .
Tôi muốn như .
15
Mọi người đã rút lui hết.
Trong nhà chỉ còn lại hai người — tôi và Thẩm Tích Tinh.
Anh ngồi trên sofa, mặt lạnh tanh tôi.
Tôi hỏi:
“Anh vui lắm đúng không?”
Thẩm Tích Tinh lập tức chối:
“Có gì mà vui? Tất cả đều trong dự tính của tôi. Tôi sớm đã ra em còn vương vấn tôi, tôi… không hề vui mừng.”
Tôi gật đầu, thẳng vào mắt :
“Ồ.”
Bị tôi chằm chằm, ta có vẻ hơi mất tự nhiên, lập tức đứng dậy định rời đi, vừa đi vừa :
“Ai quan tâm chứ? Ai vui chứ? Tôi không có, tôi còn… còn việc phải , đi trước đây.”
Tôi theo bóng lưng , thản nhiên :
“Thẩm Tích Tinh.”
Giọng gắt lên:
“Gì nữa?”
“Cửa ở bên kia.”
“……”
Bóng lưng khựng lại, nhận ra mình đi nhầm hướng, chống trán khẽ bực bội “chậc” một tiếng rồi quay ngoắt lại bước nhanh ra cửa.
Nhưng vừa ra tới cửa, lại quay vào :
“Sáng mai tôi sẽ cho em một câu trả lời.”
“?”
16
Lâm Cốc Vũ: Câu trả lời gì cơ? Tôi đã hỏi câu nào chưa ? Thẩm Tích Tinh: Vợ tôi theo đuổi tôi đấy, vợ tôi theo đuổi tôi, vợ tôi theo đuổi tôi đó!
17
Sáng hôm sau, thật sự đến cho tôi “câu trả lời”.
Da Thẩm Tích Tinh rất trắng, đứng trước mặt tôi, rõ ràng có thể thấy hai quầng thâm dưới mắt .
Anh chắn ngay trước cửa nhà tôi, nghiêm túc :
“Tôi đồng ý quay lại với em. Nhưng… em có thời gian thử việc hai tháng.”
Tôi thẳng vào mắt , khẽ nhíu mày.
Còn chưa kịp gì thì đã vội vàng tiếp lời:
“Không hả? Vậy một tháng, một tháng chưa?”
Tôi :
“Anh chờ đã—”
“Còn không ? Hai tuần—Lâm Cốc Vũ, không thể thấp hơn nữa đâu!”
Tôi nhón chân, vỗ nhẹ vai :
“Biết sốt ruột rồi, đừng gấp. Tránh ra trước đã, tôi ra lấy đồ ăn sáng.”
Thẩm Tích Tinh sửng sốt vài giây, quay đầu lại mới thấy sau lưng mình có một shipper đang đứng khoanh tay, gương mặt cực kỳ cáu kỉnh.
Tôi nhận hộp đồ ăn từ tay shipper:
“Xin lỗi, xin lỗi nhé.”
Shipper vừa đi vừa làu bàu:
“Trời ạ, sáng sớm đã phải đi , đã bực rồi đấy!”
Nhìn tôi tay cầm đồ ăn, nghe tiếng lầu bầu càng lúc càng xa dần,
Thẩm Tích Tinh hé miệng, giọng nhàn nhạt:
“…Anh đi đây.”
Tôi nghiêng người nhường lối, gọi với theo lưng :
“Hai tuần đấy nhé! Đừng có mà nuốt lời!”
Thẩm Tích Tinh bước chậm lại một nhịp, sau đó vẫn bình tĩnh đáp:
“Ừ.”
Tỉnh bơ thật đấy.
Tôi quay đầu định vào nhà, vừa xoay người đã thấy —
Thẩm Tích Tinh tự vấp chân trái vào chân phải, ngã sóng soài ngay trên bậc thang.
Đúng là cảnh sát có khác.
Trong chưa đến 15 giây, bật dậy như chưa từng có gì xảy ra, lao thẳng ra khỏi tòa nhà như bay.
Nhìn bóng lưng chạy trối chết, tôi không nhịn … lên.
18
Làm tốt, bước đầu tiên dĩ nhiên là mang cơm trưa đầy thương cho trai.
Tôi vừa xách hộp cơm giữ nhiệt tới cửa đồn cảnh sát, thì cậu cảnh sát trẻ hôm nọ đã tinh mắt thấy tôi từ xa:
“Cô Lâm đến đưa cơm cho đội trưởng bọn em à?”
Tôi nhe răng tươi rói, dõng dạc thừa nhận:
“Đúng rồi đó.”
Cậu ấy chỉ tay về phía trong:
“Đội trưởng đang họp với cục trưởng Vương trong phòng, cứ ngồi đây đợi một lát nhé.”
Tôi gật đầu:
“Cảm ơn nhé.”
Tôi vừa ngồi xuống, cậu ta đã hí hửng tới gần, ngồi sát bên, thì thầm:
“Cô Lâm với đội trưởng tụi em đang nhau thật hả?”
Tôi lại gật đầu:
“Sao cậu biết?”
Cậu ta ghé sát lại, nhỏ giọng hơn nữa:
“Thì chính đội trưởng mà.”
“Ồ? Anh ấy sao?”
“Nói là theo đuổi ấy.”
“… Hết rồi à?”
“Hết rồi đó.”
“… Tôi cạn lời rồi.”
Thấy tôi im bặt, cậu ấy lại cảm thán:
“Cô Lâm đúng là gan thật đó. Người thích đội trưởng nhiều vô số, mà chẳng ai lọt nổi vào mắt xanh của ảnh. Vậy mà nhẹ nhàng… cho ảnh vào túi luôn rồi, đỉnh! Quá đỉnh!”
Tôi khẽ , cố giữ vẻ điềm đạm:
“Cũng… tạm .”
Cậu ta quanh, thấy không ai ý, lại rón rén thì thầm:
“Cô không biết đâu, hôm đâm sầm vào lòng đội trưởng ở đồn, bên ngoài ảnh tỉnh bơ, mà thật ra tối đó ảnh hồi hộp mất ngủ cả đêm! Mà hôm nay nữa, cái quầng thâm dưới mắt ảnh to tổ chảng luôn, chắc lại là mất ngủ vì tiếp đấy! Hahahaha…”
“Tiểu Trần.”
Còn chưa kịp xong, một giọng trầm thấp vang lên.
Cậu ấy lập tức cứng người quay đầu lại.
Tôi cũng theo — thấy Thẩm Tích Tinh đang đứng thẳng người ở cửa, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua tôi và Tiểu Trần như tia X-quang.
Tôi xách hộp cơm, vèo một phát nhào tới trước mặt , ngoan ngoãn ngẩng đầu, híp mắt:
“Bạn theo đuổi đến đây mang cơm trưa rồi này~”
Quả nhiên, tai Thẩm Tích Tinh lại đỏ lên, cuối cùng chỉ nhẹ ho hai tiếng, nghiêm giọng:
“Chú ý ảnh hưởng.”
Xì, đúng là đồ ngoài lạnh trong nóng.
Thấy tôi im lặng không nữa, mím môi một lúc, lại khẽ hỏi:
“…Vậy em mang gì cho thế?”
Tôi đáp không cần suy nghĩ:
“Phân chó.”
“……”
19
Xét về một khía cạnh nào đó… ba tôi và ba của Thẩm Tích Tinh là địch.
Mà hai nhà lại còn là hàng xóm.
Vì thế nên… dù chỉ đứng ở ban công tưới cây, hai ông cụ cũng phải cãi nhau vài câu mới chịu .
Từ việc “hoa nhà ai nở đẹp hơn” cho đến “xương rồng nhà ai nhiều gai hơn”.
Ngày đầu tiên đi ở công ty mới, tôi tiện đường ghé qua nhà.
Ai ngờ vừa vào khu chung cư đã thấy dì Lâm từ xa gọi với:
“Cốc Vũ về rồi! Vào nhà dì mau, mau lên!”
Tôi còn chưa kịp về nhà mình thì đã bị dì kéo thẳng vào nhà dì ấy.
Vừa vào đến phòng, dì Lâm đã đóng cửa cái rầm, đi thẳng vào vấn đề:
“Dì nghe … hai đứa nối lại xưa rồi?”
Tôi gật đầu:
“Dạ, đúng , dì ạ.”
Dì nắm tay tôi, hớn hở vỗ vỗ tay tôi vài cái, ngay sau đó lại nghiêm mặt:
“Nhưng mà, Cốc Vũ à, dì nhớ rất rõ là con là người chia tay trước đấy nhé.”
Tôi khựng lại, vừa định mở miệng xin lỗi:
“Dì ơi, con—”
Dì đã tiếp:
“Con biết đó, dì với chỉ có mỗi thằng nhóc đó là con trai, mà nó lại vừa ngoan vừa giỏi.
Chưa từng bị ai tổn thương cả… mà gặp con một cái, là nó ăn hành đủ kiểu luôn.”
Tôi mím môi, không dám gì.
Dì lại tiếp:
“Nhưng mà… cái thằng thối tha ấy nó chỉ thích mỗi con, chỉ muốn ở bên con.
Cha mẹ như tụi dì cũng đâu gì .
Chỉ là trong lòng dì… vẫn có chút không cam tâm, trừ khi…”
Tôi ngẩng đầu dì.
Dì ghé sát lại, thần thần bí bí thì thầm:
“Nghe cái thằng quỷ đó … lần này là con theo đuổi nó trước đúng không?
Vậy thì… đi, con theo đuổi kiểu gì? Kể chi tiết cho dì nghe cái nào.”
“……”
Thấy tôi im thin thít, dì sốt ruột vỗ vỗ tay tôi liên tục:
“Nói đi mà! Nói xong dì tha thứ hết luôn!”
“……”
Trời ơi, nhà người ta là mẹ chồng khó tính hỏi chuyện gia thế. Còn tôi thì bị phỏng vấn kiểu: “thả thính sao mà trúng , kể công thức cho bác đi con”.
20
Rời khỏi nhà thì cũng đã hơn năm giờ chiều, vốn định lái xe quay về chỗ trọ.
Ai ngờ vừa lên xe, tôi đã nhận tin nhắn WeChat của Tiểu Trần.
Là một đoạn video quay lén Thẩm Tích Tinh.
Anh mặc cảnh phục đen, chắc đang nhiệm vụ án.
Ống kính chuyển nhẹ, quay sang người phụ nữ đang đứng trước mặt .
Cô ta cúi đầu, ra vẻ e thẹn, giọng dịu dàng:
“Cảnh sát Thẩm, em lạnh quá, cho em mượn áo khoác không?”
Thẩm Tích Tinh quay lưng về phía ta, tay cầm bộ đàm, khẽ nghiêng đầu thoáng qua.
Ánh mắt lạnh nhạt, xa cách.
Anh đúng mười giây, sau đó điềm nhiên cầm bộ đàm lên:
“Tiểu Lưu, lấy áo khoác của mang đến đây, bên này có người lạnh.”
Tiểu Lưu là một nữ cảnh sát, vừa nghe thấy đã nhanh chóng mang áo khoác đến cho kia.
Người phụ nữ khoác áo xong, lại cắn môi, Thẩm Tích Tinh lần nữa:
“Một lát nữa… có thể đưa em về không?”
Thẩm Tích Tinh không trả lời, chỉ nhàn nhạt liếc sang Tiểu Lưu.
Tiểu Lưu vội :
“Cô yên tâm, bên chúng tôi sẽ có người đưa về.”
Cô im lặng một lúc, rồi vẫn cứ chằm chằm vào ta:
“Vậy… em có thể add WeChat của không?”
Thẩm Tích Tinh quay người, ánh mắt rũ xuống, liếc một cái rồi dời đi, lạnh nhạt đáp:
“Không . Tôi có rồi.
Dù tôi rất rộng lượng, tôi không thể vì ấy rộng lượng mà tới.”
Cô sững người, mặt đỏ bừng, lắp bắp:
“Xin, xin lỗi…”
Video kết thúc.
Tôi xoay dọc điện thoại, vừa lúc nhận thêm một tin nhắn nữa từ Tiểu Trần:
“Đội trưởng dũng quá! Nam đức đỉnh cao, như chủ nhiệm lớp đạo đức mẫu mực luôn!”
Tôi mỉm , nhắn lại:
“Các cậu đang nhiệm vụ ở đâu ?”
Rất nhanh, Tiểu Trần gửi định vị:
“Bọn em sắp tan ca rồi, lát nữa phó đội trưởng áp giải nghi phạm về, tụi em đi ăn liên hoan.”
Tôi cất điện thoại, nổ máy xe.
Ờ ha, người mình tuy miệng độc, mặt lạnh… đúng là việc phết. Công – chính – liêm – minh – biết giữ mình trước sắc đẹp. Mỗi tội… chỉ dịu dàng đúng với một mình mình thôi.
Bạn thấy sao?