Bị Bán Về Quê [...] – Chương 1

Năm thứ hai sau khi khôi phục kỳ thi đại học, lớp trưởng kéo tôi về quê xem đám cưới của chị họ ấy.

Tôi ăn viên kẹo sữa Kera mà ấy đưa, ngủ một mạch đến nơi, tỉnh dậy mới phát hiện người dâu… lại là tôi!

Một đám người trong thôn ép tôi gả cho bốn em trai trong nhà, không đồng ý thì họ đánh tôi sống dở chết dở.

Nhưng mà cái làng này… sao thế nào cũng giống nhà ông nội là đại đội trưởng và bà nội nóng tính của tôi ?

Tôi bị hất tỉnh bởi một thùng nước lạnh.

Nhìn một vòng người lạ đang vây quanh, lòng tôi còn lạnh hơn cả cơ thể.

“Các người là ai? Bạn học tôi đâu rồi?!”

Người phụ nữ cầm đầu thấy tôi tỉnh, liền xông tới tát hai cái nổ đom đóm, miệng toàn vị máu.

“Đồ ngu, học mày đem mày đổi lấy mười cân thịt heo, sớm về trấn rồi!”

“Nó mày học giỏi, cướp hết ánh sáng của nó, có mày ở đó thì nó chẳng thi đậu đại học đâu. Bảo mày ngoan ngoãn vợ cho bốn đứa con trai tao đi!”

Bốn đứa con trai?

Làm vợ?!

Tôi lập tức hiểu ra — tôi bị lừa bán về vùng quê nghèo vợ chung rồi!

Không thể nào!

Năm nay là năm thứ hai sau khi khôi phục kỳ thi đại học, tôi học hành chăm chỉ, thành tích nổi bật, tôi phải có một tương lai sáng lạn, sao có thể chôn vùi ở cái làng trời ơi đất hỡi này ?!

Tôi liếc nhanh một vòng tìm chỗ ít người nhất, cắm đầu chạy.

Nhưng mới chạy mấy bước thì do hôn mê lâu quá, tụt đường huyết, mắt tối sầm, loạng choạng ngã sấp xuống.

Người phụ nữ tự xưng là mẹ chồng tôi nhặt vỏ hạt dưa trong tay ném lên đầu tôi, một chân giẫm lên lưng, tay túm tóc tôi, nước miếng phun đầy mặt:

“Con khốn, đến nhà tao mà còn muốn chạy?”

“Bà đây dùng mười cân thịt heo đổi lấy mày, đời này mày phải hầu hạ bốn đứa con trai của bà!”

Da đầu tôi đau rát, nước mắt lập tức rơi lã chã.

“Xin bà tha cho tôi, tôi sẽ đưa tiền cho bà, chỉ cần cho tôi về nhà, ba mẹ tôi sẽ đưa bà hai mươi cân thịt… không, một trăm cân cũng !”

Tôi khóc như mưa, run rẩy van xin.

Nhưng đám người kia thấy bộ dạng thảm của tôi, lại hô hố như xem trò vui.

“Ui cha, tiểu thư thành phố ghê gớm chưa, tưởng mình là vàng bạc đá quý hả? Một đứa con chả đáng giá, còn đòi chuộc bằng trăm cân thịt heo, mơ gì thế?”

“Mày ấy hả, bán theo ký còn chẳng đáng chừng đó đâu, ha ha ha ha ha!”

Giữa tiếng nhạo nhốn nháo ấy, tôi chợt cảm thấy có gì đó sai sai.

Giọng điệu của họ… sao giống y hệt tiếng địa phương ở quê ông nội tôi thế?

Tôi sửng sốt, ra ngoài qua cánh cổng sân.

Chỗ này… tôi từng tới rồi!

Đây chính là ngôi làng mà ông nội tôi từng đại đội trưởng!

Trước đây, nhà ông nội nghèo rớt mồng tơi, không còn cách nào mới gửi bố tôi con nuôi cho đồng đội ở trấn trên.

Về sau ông bà dựng chỗ đứng, luôn cảm thấy có lỗi với bố tôi, từ lúc tôi ra đời thì bao nhiêu thứ tốt đều đổ về tay tôi không thiếu thứ gì.

Khi hai tôi lập gia đình, tôi có thêm năm đứa em trai, thành cháu duy nhất trong nhà.

Người ta thì cháu đến thăm ông bà, nhà tôi ngược lại, mỗi tháng ông bà lại đích thân lên trấn thăm tôi.

Tuy ông bà đối với tôi luôn dịu dàng thương, tôi từng nghe bố kể rằng ở làng này, họ nổi tiếng lắm!

Bà nội nổi tiếng là người bảo vệ cháu, mắng người cả chục dặm không ai cãi lại ; ông nội thì tủm tỉm mà lý, kết quả toàn khiến người khác tự chui vào bẫy.

Mấy người xấu này dám đụng đến tôi? Hôm nay coi như đụng phải bảng sắt rồi!

Tôi lấy lại tự tin, giọng cũng to hơn:

“Đừng có vào tôi!”

“Ông nội tôi tên là Tào Hữu Lương, bà nội tôi tên là Thu Phương, tôi chính là người trong làng này!”

“Nếu các người dám bắt nạt tôi, ông bà tôi nhất định không tha cho đâu!”

Chương 2

Vừa nghe thấy tên ông bà nội tôi, nụ trên mặt đám người kia lập tức biến mất, ai nấy đều ngơ ngác nhau.

“Nhà họ Trương à, sao mày lại mua vợ mà mua đúng người nhà mình thế?”

“Cái ông Tào Hữu Lương đó dễ đụng vào à? Mày dám mua cháu ruột của ông ấy, Thu Phương có thể chửi cả nhà mày tan xác, Hữu Lương mà báo lên huyện Trung Dương, cả nhà mày bị kéo đi lao cải tạo đấy!”

Người phụ nữ kia nghe xong cũng giật mình, vội vàng cúi xuống phủi bùn đất dính trên người tôi.

“Trời ơi tổ tông nhỏ ơi, sao cháu không sớm là…”

“Không đúng!”

“Nhà đại đội trưởng chỉ có năm đứa cháu trai, lấy đâu ra cháu ?”

Nghe thế, mọi người im lặng vài giây, rồi bắt đầu thì thầm bàn tán:

“Con trai nhà ông Hữu Lương ai chả biết, đúng là không có cháu .”

“Nhưng nếu không phải cháu , sao con bé này biết tên đại đội trưởng?”

“Chậc, ngu chết đi , chắc chắn là nó tỉnh từ sớm rồi, lúc giả vờ bất tỉnh đã nghe rồi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...