Bị Bán Về Làng [...] – Chương 8

Sơn Tử khụy xuống đất, điên cuồng tra Google. Cuối cùng hắn tuyệt vọng ngẩng đầu lên, níu lấy gấu quần tôi, khóc lóc:

“Không phải vẫn còn 5% hy vọng sao? Cứu ấy đi! Cầu xin cứu ấy!”

Tôi giải thích:

“5% đó là cho những người uống ít. Vợ uống quá nhiều rồi.”

“Vả lại, ấy là chị họ tôi, là ruột thịt đó! Anh nghĩ tôi muốn chị ấy chết chắc?”

Sơn Tử nghe xong, tức giận đập mạnh xuống sàn:

“Aaa! Sao lại như chứ! Tại sao lại thành ra thế này?!”

Bảo vệ nhanh chóng đến, lôi Sơn Tử đang điên cuồng ra ngoài.

Y tá bên cạnh lo lắng nhỏ:

“Vẫn chưa đóng viện phí…”

Sơn Tử bị lôi ra cửa còn ngoái đầu quát lên:

“Người còn chẳng cứu , đóng phí gì chứ?!”

Tôi lắc đầu bất lực:

“Để tôi đóng. Để Tiểu Vũ ra đi cho tử tế.”

Sau khi rửa ruột xong, Tiểu Vũ sắc mặt trắng bệch.

Tôi gọi một bát hoành thánh, mời chị ngồi ăn cùng.

Tiểu Vũ chỉ ngồi chớm nửa ghế, sợ quần áo bẩn sẽ dơ phòng tôi. Cầm bát hoành thánh, ăn một miếng rồi mỉm mãn nguyện:

“Ừm, đồ thành phố ngon thật đấy!”

Tôi chị, ánh mắt đầy xót xa.

“Vậy sau này, ngày nào em cũng gọi đồ ngon cho chị ăn.”

Tiểu Vũ cảm đến đỏ hoe mắt:

“Em tốt với chị quá…”

“Nghe tiền viện phí là em thanh toán, Sơn Tử không bỏ một đồng nào.”

Tôi gật đầu:

“Dù sao cũng là chị em mà.”

Tiểu Vũ thật thà :

“Yên tâm, đợi chị về, chị sẽ bắt cái thằng khốn đó trả tiền lại cho em.”

Tôi khoát tay:

“Không cần đâu.”

Tiểu Vũ tôi khó hiểu, ánh mắt sâu lắng, như muốn soi thấu điều gì đó trong mắt tôi.

Tôi giải thích:

“Bảy năm trước, may nhờ có chị cõng em ra khỏi núi, nếu không, một đứa què như em, chắc chẳng thể ra khỏi đó .”

“Nếu hôm đó không đi , có khi hôm nay người uống thuốc sâu là em chứ không phải chị.”

Bảy năm trước, tôi lê lết bò ra khỏi cổng nhà, may gặp Tiểu Vũ đi ngang. Chị cõng tôi đi vòng qua cả quả núi, đưa ra đến đường lớn…

Tiểu Vũ cau mày:

“Sao em biết là chị tự uống thuốc?”

Tôi đoán.

Nhưng xem phản ứng thì đoán trúng rồi.

Lòng tôi chùng xuống.

Tiểu Vũ ngốc quá, tại sao lại tự tử?

Muốn uống thì… phải bắt chúng nó uống mới đúng chứ.

Tiểu Vũ vừa ăn vừa lau nước mắt, kể lể về sự vũ phu và vô của Sơn Tử.

Tôi thắc mắc:

“Vậy sao lại còn lấy ta?”

Ánh mắt Tiểu Vũ đầy hối hận:

“Vì chị thích ấy mà. Từ nhỏ đã thích rồi.”

“Hôm đó cõng em ra khỏi núi, thật ra chị cũng có chút tư tâm. Chị nghĩ nếu em đi rồi, thì Sơn Tử sẽ là của chị.”

“Chị không ngờ, sau khi cưới, ấy như biến thành người khác. Nóng nảy, bạo lực… suốt ngày chửi mắng, đánh đập.”

Tiểu Vũ vừa vừa xắn tay áo, để lộ những vết bầm tím hằn sâu trên da.

Cảnh tượng khiến người ta rùng mình.

16

Tôi lấy hộp thuốc ra:

“Lại đây, để em xử lý vết thương cho.”

Tôi xịt cồn lên da chị, hơi mát lan ra, hơi cồn mờ mờ tạo thành làn sương nhẹ, tràn lên những vết bầm tím, khiến chúng càng thêm nổi bật đỏ tấy.

Nhưng đúng lúc đó, Sơn Tử xông thẳng vào phòng, túm lấy cổ áo Tiểu Vũ:

“Đi mau! Sang khoa sản, mổ bắt con!”

Tiểu Vũ đẩy mạnh Sơn Tử ra, cau mày :

“Không phải từng không chịu mổ bắt con sao? Còn bảo mổ tốn kém, bị bệnh viện chém đẹp…”

Sơn Tử vẫn cố kéo tay Tiểu Vũ, chị né tránh, suýt nữa va vào kệ dụng cụ gần đó. Bất chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt chị đảo qua lại giữa tôi và Sơn Tử.

“Các người… có phải đang giấu tôi chuyện gì không?”

Tôi và Sơn Tử nhau.

Một người sợ ra sự thật, Tiểu Vũ sẽ liều mạng ăn thua đủ.

Một người lại sợ ra sự thật, chị sẽ đau lòng.

Ngoài cửa sổ ánh nắng vẫn ấm áp, mà trong phòng lại ngột ngạt đến nghẹt thở.

Tôi trầm mặc một lúc, rồi lựa lời rõ:

“Chị chỉ còn sống bảy ngày.”

“Paraquat… không có thuốc giải.”

Tiểu Vũ ôm đầu, khụy xuống sàn trong đau đớn:

“Sao lại thế ? Sao lại thành ra thế này?”

“Chị chỉ nhất thời tức giận… sao lại thật sự không sống nổi nữa…”

Sơn Tử khuyên bên cạnh:

“Mình phẫu thuật sớm đi, sinh con ra trước, biết đâu còn giữ đứa bé.”

Tiểu Vũ ánh mắt phức tạp, giọng khàn khàn:

“Phải, phải rồi, tôi không sống nổi nữa… đứa bé có khi còn cơ hội.”

“Nhưng Sơn Tử, tôi muốn ở bên cạnh tôi trong phòng sinh, tôi muốn phải nhớ kỹ… tôi đã vì mà sinh đứa con này thế nào.”

Tôi nhắc nhẹ:

“Thai nhi và cơ thể mẹ nối liền nhau, rất có thể cũng đã trúng độc. Dù có sinh … cũng khó sống nổi.”

Sơn Tử giận dữ gào lên, chỉ tay vào mặt tôi:

“Câm miệng! Không bậy!”

Tiểu Vũ kéo tay Sơn Tử, bước ra khỏi phòng bệnh.

Tới cửa, chị ngoảnh lại tôi, khẽ :

“Đi thăm ba em đi, ông ấy sắp không qua nổi rồi.”

Ba…

Hai chữ đó, xa lạ mà quen thuộc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...