Quay lại chương 1 :
Ba tôi bước đến xem, chẳng thấy gì rõ ràng cả.
Tôi cố nức nở giải thích, vẫn không ra nổi một chữ.
Chú Lý tiến lên đỡ chân tôi:
“Trời lạnh lắm, mau đưa nó lên giường nằm lại đi.”
Cả căn phòng rối loạn cả lên.
Ba tôi tôi chăm , rồi nghiêm giọng dặn dò:
“Con à, bây giờ con là người bệnh, đừng tự ý xoay chuyển nhiều quá.”
Tôi trân trân lên mái nhà lợp lá cỏ, cảm thấy cuộc đời mình cũng giống như cái mái ấy—bị người khác sắp xếp một cách cưỡng ép vào vị trí cho là “ổn định”, mà không thể phản kháng, chỉ thấy tuyệt vọng và bất lực.
Sơn Tử đập tay vào ngực, cam kết với ba tôi:
“Lát nữa con sẽ lắp lan can cho giường, đảm bảo con bác an toàn, không lăn xuống nữa đâu ạ.”
Chú Lý nhiệt mang đến búa, gỗ và đinh:
“Làm luôn đi!”
“Chuyện con dâu là chuyện lớn nhất nhà!”
“Cộp! Cộp! Cộp!” — tiếng đinh đóng vang lên, hai cha con xoay như chong chóng lắp lan can cho giường tôi.
Ba tôi mỉm hài lòng:
“Vậy thì con tôi giao cho hai người đấy.”
Nói rồi ông đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tôi trừng mắt theo bóng lưng ông, miệng phát ra tiếng ú ớ yếu ớt, mắt rưng rưng vì tức giận và tuyệt vọng.
Ba vẫy tay với tôi, dặn thêm một câu:
“Sơn Tử là người tốt, ba thấy nó thật lòng với con đấy. Sau này sống cho tử tế, đừng mơ mộng những thứ ở thành phố, ngoài đó nguy hiểm lắm, con là con , nên an phận một chút.”
Ba quay người đi, tiện tay kéo theo cả Hứa Mặc, bảo sẽ đưa hắn đến đồn công an lập hồ sơ, tránh để hắn tiếp tục người khác.
Tôi bật khóc.
12
“Cộp! Cộp! Cộp!” — tiếng đóng gỗ vang lên như sấm bên tai. Hai cha con nhà họ Lý cầm búa nhỏ gõ ầm ầm vào cạnh giường, chẳng buồn để ý tôi cảm thấy ra sao.
Tôi bắt đầu thấy nóng ran, đầu óc choáng váng. Trong tiếng gõ hỗn loạn ấy, tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Không biết đã ngủ bao lâu.
Tỉnh dậy lần nữa, trời đã sáng.
Xung quanh chẳng còn ai, lan can quanh giường cao nửa mét, chỉ thôi đã thấy không thể leo qua .
Tôi nghĩ đến chuyện vượt rào, nếu cố gắng trèo qua có khi chân còn lại cũng gãy nốt.
Giờ điều quan trọng nhất là dưỡng thương.
Sơn Tử thấy tôi tỉnh lại, lại mang canh gà tới, định đút cho tôi ăn lúc còn nóng.
Thật sự là rất nóng, nóng đến bỏng cổ họng.
Tôi phải thổi “phù phù” mấy lần mới nuốt xuống nổi.
Sơn Tử cứ khuyên răn liên tục:
“Phải ăn lúc còn nóng thì mới bổ, mới nhanh khỏe.”
Nhưng hắn chỉ thôi, chứ nếu tôi không chịu uống lúc nóng thì cũng chẳng ép nổi— Lý đang rất bận, mùa gặt đến rồi.
Ba tôi cũng bận, bận đến mức chẳng có thời gian đến thăm tôi.
Sợ tôi suy nghĩ linh tinh, Sơn Tử giữ luôn điện thoại, không cho tôi liên lạc với thế giới bên ngoài.
Cả ngày tôi chỉ biết ngắm trần nhà có nhện, hoặc ra cửa sổ cũng có nhện.
Nhện cứ miệt mài giăng tơ, bị ruồi thì dệt lại, bị gió thổi rách thì lại dệt tiếp—cứ thế, cả mấy ngày mới bắt một con muỗi nhỏ.
Cuộc sống chán đến phát điên.
Sơn Tử ngày nào cũng ngồi cạnh, khuyên nhủ:
“Đừng suốt ngày nghĩ về mấy chuyện ở thành phố. Chính mấy như các , cứ đi rồi chẳng ai quay lại, mới khiến đám đàn ông trong làng chẳng lấy vợ.”
“Em yên tâm, sẽ đối xử thật tốt với em. Nhà này có mỗi mình em là phụ nữ, sau này em chính là bà chủ, là trụ cột của gia đình.”
“Đợi em sinh con xong, hai cha con sẽ nuôi cả mẹ lẫn con, tuyệt đối không để hai người đói đâu.”
Tôi liếc xéo ta một cái, không nhịn mà gắng giọng khàn đặc mỉa mai:
“Nói vớ vẩn, như thể bây giờ còn ai đến mức ăn không nổi cơm .”
Sơn Tử nghe xong, mừng rỡ đến mức suýt nhảy dựng lên.
“Em rồi!”
“Tốt quá rồi!”
“Em không biết mấy ngày nay sợ thế nào đâu, sợ em mà không lại thì ba em lôi ra xử mất!”
Nhắc tới ông bố rẻ tiền đó là tôi lại bốc hỏa. Chưa từng thấy ai bán con dễ như ông ta.
Tôi lạnh giọng:
“Điện thoại của tôi đâu?”
Sơn Tử quan sát tôi kỹ lưỡng, thận trọng hỏi:
“Em định gì?”
Hừ.
Làm gì à?
Còn gì nữa, ba tôi đã nhận sính lễ rồi, còn có thể trông mong gì?
Tôi bình thản đáp:
“Báo bình an cho ba tôi.”
Sơn Tử thoáng do dự, cuối cùng vẫn móc điện thoại ra, đưa cho tôi – bàn tay tôi lúc này vẫn quấn đầy băng gạc.
Tôi gọi điện rất đàng hoàng, chỉ để báo bình an.
Đầu bên kia, ba tôi kích hẳn lên:
“Khỏi rồi là tốt rồi! Ba biết mà, tay nghề của ông Lý đúng là không tầm thường! Gả con vào nhà ấy là quá chuẩn rồi!”
Tôi chỉ “ừ” một tiếng, nhàn nhạt.
Ngay sau đó, ông lại hạ giọng, hỏi đầy vẻ bí mật:
“Tiểu Tuyết à, có phải con đang ở một mình không? Bên cạnh còn ai không?”
Tôi ngước mắt Sơn Tử đang trợn trừng mắt tôi, tay còn khẽ lắc – rõ ràng là đang uy hiếp. Tôi chỉ nhẹ nhàng “ừ” thêm tiếng nữa.
Ba tôi tưởng rằng xung quanh thật sự không có ai, liền :
“Thật ra ba định chờ con học xong đại học rồi mới gả con cho nhà ông Lý. Cả vùng quanh đây, chỉ có nhà người ta là có bác sĩ. Sau này ba con mình mà có bệnh gì, cũng tiện hơn.”
Tôi cụp mắt, ánh u tối.
Ba tôi vẫn thao thao bất tuyệt trong điện thoại:
“Ban đầu cho con học đại học, là để nhà ông ấy con bằng con mắt khác, sẵn sàng trả nhiều tiền cưới hơn. Ai ngờ con lại thành ra như bây giờ, mà họ vẫn chịu lấy con, con phải thấy may mắn lắm đấy!”
Tôi lại “ừ” một tiếng, ngước lên Sơn Tử—lưng còng, chân tật, khuôn mặt thì quê mùa, đang nhe răng ngốc với tôi.
Tôi chỉ ngắn gọn trong điện thoại:
“Con buồn ngủ.”
Rồi cúp máy.
Ba à, trong mắt ba, con ba thật sự tệ đến thế sao…?
Nhưng cái sự “tệ ” này, cái thân tàn ma dại này… chẳng phải là kết quả từ chính cách ba dạy con sao?
Từ nhỏ ba đã dạy con phải hiền lành, biết nghe lời, phải dịu dàng như cừu non…
Nhưng ba có từng nghĩ… số phận của cừu non là bị thịt không?
13
Sơn Tử chìa tay ra với tôi, ra hiệu đòi lại điện thoại.
Tôi nắm chặt điện thoại, kiên quyết :
“Tôi nằm không buồn chết , xem chút video, chơi tí game thôi, đến tí tự do này cũng không cho chắc?”
Sơn Tử bị tôi cho cứng họng, không nên lời.
Một lúc sau mới lẩm bẩm:
“Em học cao, cãi không lại.”
Thêm một tuần nữa nghỉ ngơi, tinh thần tôi hồi phục rõ rệt.
Bạn thấy sao?