Là cháu!
Là cháu thật mà!
Chính là cháu!
Tôi gật đầu như điên, nước mắt giàn giụa.
Cứ như là nước lũ cuốn trôi miếu Long Vương—người nhà lại người nhà!
Chú Lý vừa định cởi trói cho tôi thì Sơn Tử xông tới, kéo tay ông lại.
“Ba, đừng có tin lời nó! Nó thấy mấy chữ trên tường rồi bịa chuyện đấy! Tiểu Tuyết đâu có đẹp thế này!”
Theo ánh mắt của Sơn Tử, Lý về phía tường—trên đó chi chít những dòng chữ nguệch ngoạc: “Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết…”
Nét chữ đậm có, nhạt có, lớn có, nhỏ có.
Đó là những dòng tôi từng tập viết hồi nhỏ, vẽ đầy lên vách nhà kho nhà .
“Sau này phải nhớ tên cháu nha!”
“Chúng ta là thân nhất đó!”
Tiếng trẻ con năm xưa còn văng vẳng bên tai, mà bây giờ gặp lại, chẳng ai nhận ra ai.
Tôi uất nghẹn, máu trong họng cứ thế trào ra.
Chú Lý tôi rồi lại tường, bỗng vung tay tát Sơn Tử một cái nảy lửa:
“Thằng oắt con! Không biết con càng lớn càng khác à!”
Sơn Tử kinh ngạc: “Ba! Ba cho kỹ đi! Tiểu Tuyết là con của lão Sở Bá, nó giống hả? Giống nổi không?!”
Chú Lý tôi kỹ lại, trầm ngâm giây lát, gãi đầu :
“Không giống.”
Tôi uất tới nỗi hộc máu, cuống lên:
“Chứng minh nhân dân… trong áo cháu… lớp trong…”
Chú Lý theo ánh mắt tôi, với tay vào túi trong áo của tôi.
“Ơ! Có thật này!”
“Để xem tên ghi gì nào…”
May thay, trước khi trai bán tôi đi, hắn chưa lục soát người tôi.
Thấy rút ra chứng minh thư, tôi mới thở phào, cả người mềm nhũn ngã xuống—ngất lịm.
7
Lần tỉnh lại tiếp theo, tôi đang nằm trong phòng ngủ. Cơ thể bị quấn băng như cái bánh chưng, chân gãy treo lên xà nhà bằng một sợi dây vải trắng.
Bên ngoài vọng vào tiếng huyên náo.
“Chúc mừng nha!”
“Chúc mừng Sơn Tử cưới vợ!”
Giữa tiếng ồn ào đó, tôi lập tức nhận ra—là giọng ba tôi!
Tôi há miệng định kêu cứu, cổ họng đã khản đặc, chỉ còn tiếng gió rít khô khốc.
Những âm thanh nức nở, yếu ớt ngay cả chính tôi cũng không nghe rõ .
Cổ họng tôi vừa rát vừa đau buốt.
Tôi cố gắng ngồi dậy, gồng hết sức cắn và kéo sợi vải đang treo chân, cuối cùng cũng cắn đứt .
Lật người xuống giường, cái chân gãy không trụ nổi, tôi ngã sõng soài xuống đất.
Cơn đau khiến tôi suýt nữa lại ngất.
Cắn răng chịu đựng, tôi gắng gượng bò tới cửa phòng. Nhưng kéo mãi vẫn không mở —họ đã khóa trái bên ngoài.
Tôi lần theo tường, lê lết đến bên cửa sổ, ra ngoài thấy cả làng đang ăn tiệc cưới linh đình, tôi đập mạnh vào cửa kính.
“Cứu tôi với!”
“Làm ơn cứu tôi!”
Không hiểu sao, như có linh cảm, ba tôi đang ăn thịt quay bỗng ngẩng phắt đầu lên—và bốn mắt chúng tôi chạm nhau.
Ngay sau đó, ba tôi vỗ vai Lý, chỉ tay về phía tôi:
“Nhà sao lại có một… cái xác ướp thế kia?”
Ba tôi… không nhận ra tôi?
Tôi sờ lên má mình, tay chạm vào thứ gì đó thô ráp.
Là lớp băng gạc, quấn chặt quanh mặt tôi.
Chú Lý chỉ về phía tôi, với ba tôi: “Ngại quá, con dâu tôi bị ngã, đập đầu, giờ đầu óc không tỉnh táo.”
Nói rồi, bước về phía tôi, sắc mặt trở nên khó chịu.
Con dâu gì chứ? Tôi không phải! Tôi không phải!
Tôi cuống cuồng giật lớp băng trên mặt, nó quấn quá chặt, chẳng thể kéo xuống nổi; tôi há miệng gọi “Ba ơi”, cổ họng chỉ phát ra tiếng rít khàn khàn, ú ớ như tiếng gió.
Ba tôi hình như cảm thấy có gì đó không ổn, liền bước theo sau Lý: “Tôi cũng lên xem thử.”
Chú Lý mặt thoáng căng lại, rồi lập tức đổi sang nụ , ấn ba tôi ngồi lại xuống ghế: “Chuyện của tụi nhỏ, để tụi nhỏ tự giải quyết thì hơn.”
Nói xong, ông ta vỗ mạnh vào đầu Sơn Tử, lúc này đang nhai dở cái móng giò, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
“Chỉ biết ăn! Vợ mày tỉnh rồi kìa! Mau mang chút canh đến!”
8
Sơn Tử quay lại thấy tôi đang cố gỡ băng, liền vội vã đổ canh ra chén, tập tễnh chạy về phía tôi.
Tôi hoảng loạn cực độ, càng hoảng thì càng gỡ không ra, lớp băng lại càng siết chặt hơn, khiến vết thương trên mặt rát bỏng.
Từng giọt máu li ti nhỏ từ cằm xuống, đau đến choáng váng cả đầu óc.
Nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc, cuối cùng cũng gỡ một chút, chỉ cần nhanh hơn chút nữa thôi, vài vòng nữa là tháo xong rồi.
Máu càng lúc càng nhiều.
Ba tôi thấy , khẽ đẩy Lý: “Hay lên xem sao đi, khuyên nhủ chút, đừng để ngày vui lại xảy ra chuyện chẳng lành.”
Tôi trừng mắt ra ngoài, ba không thấy tôi.
Chú Lý gật gù: “Vậy để tôi lên xem thử. Mọi người cứ ăn uống tiếp.”
Vừa quay đầu, sắc mặt ông ta liền đanh lại, sải bước lao về phía tôi.
Chỉ còn hai vòng nữa là tháo xong, tôi có thể cảm nhận rõ cơn gió mát lạnh lùa qua lớp băng gạc… thì Sơn Tử đã lao tới, đè chặt tôi xuống.
Hắn hạ giọng, dằn từng chữ:
“Dám đậy nữa, mày biết hậu quả rồi đấy.”
Nói rồi, hắn lại bắt đầu quấn lại băng quanh đầu tôi.
Tôi giận đến mức mắt trợn trừng hắn, chỉ có thể bất lực để mặc hắn cuốn từng vòng từng vòng, che kín gương mặt tôi lại.
Tôi vốn không đánh lại hắn, giờ thêm vết thương đầy người, càng không có sức phản kháng.
Bạn thấy sao?