Rất nhanh sau đó, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.
Tôi ngồi ngẩn ngơ trên giường, chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm.
Tự ti như thủy triều tràn ngập, muốn nuốt chửng lấy tôi.
Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra.
Hơi thở của Lục Nham nặng nề.
Hắn :
“Anh không hề chê em bẩn. Chỉ là… cần bình tĩnh lại một chút, sợ bản thân sẽ ra chuyện gì khiến cả hai đều hối hận.”
Đầu óc tôi chậm nửa nhịp, chưa kịp phản ứng.
Lục Nham gần như thở dài rất khẽ:
“Phán Phán, là đàn ông. Người vợ đang nằm ngay trong lòng, sao có thể không có phản ứng .”
Đôi mắt tôi lập tức sáng lên.
Ý hắn là, chỉ cần tôi cố gắng, thì có thể sinh con rồi sao?
12
Lục Nham nhạy bén nhận ra ngay mưu tính của tôi.
Không hề cho tôi cơ hội hành .
Hắn lập tức đăng ký cho tôi học bổ túc ban đêm.
Tôi hơi lòng, vẫn do dự không muốn đi.
Lục Nham kiên nhẫn khuyên:
“Phán Phán, em nhỏ từng với , em thường mượn sách vở của nó để xem, còn cẩn thận ghi . Anh biết, em thật sự luôn muốn học hành.”
“Xin em, đừng vì mà bỏ lỡ cơ hội đọc sách, không?”
Tôi thực sự chưa từng đi học.
Hồi còn nhỏ ở nông thôn, tôi thường lén mang rau tới cho một ông lão ở chuồng bò.
Ông ấy dạy tôi học chữ.
Ông bảo tôi:
“Dù bất cứ lúc nào, cũng đừng từ bỏ việc đọc sách. Sách sẽ khiến tầm mắt của cháu rộng mở hơn.”
Sau này, mẹ ruột của Thẩm Kiều Kiều biết tôi không phải con ruột của bà ta, đương nhiên chẳng cho tôi đi học.
Tìm mẹ ruột rồi, bà ấy lại chán ghét tôi là đứa nhà quê, cũng không lo cho tôi đi học.
Tôi từng vì chút cảm bố thí của Lâm Tùng mà từ bỏ ước mơ đọc sách, toàn tâm toàn ý nuôi hắn học hành.
Nhưng khi rảnh rỗi, tôi vẫn luôn đi mượn sách về đọc.
Lâm Tùng nhạo tôi chỉ đọc sách tiểu học.
Hỏi hắn bài nào khó, hắn cũng chưa từng kiên nhẫn giảng cho tôi.
Thậm chí Thẩm Kiều Kiều còn từng xé nát những cuốn sách tôi vất vả mượn .
Ngoại trừ ông lão năm xưa, thì Lục Nham chính là người thứ hai ủng hộ tôi đọc sách.
Vậy nên, tôi bắt đầu đi học lớp bổ túc buổi tối.
Mỗi đêm, Lục Nham đều đích thân đưa đón tôi đi học về.
Khi về đến nhà, tôi còn bận ôn bài, thức đến rất khuya, nên không còn cơ hội “giở trò” gì với hắn nữa.
Ở lớp học, tôi quen rất nhiều bè.
Kết giao ba, bốn người thân.
Họ cũng như tôi, hoặc xuất thân từ nông thôn, hoặc vì hoàn cảnh éo le nào đó mà lỡ dở chuyện học hành.
Giữa những người đồng lứa, có chung hoàn cảnh, chuyện rất dễ dàng.
Trong số đó, có một nam sinh gương mặt tuấn tú, họ Đảng, lớn lên trong trại trẻ mồ côi, hiện giờ đang tự mở một quán cơm nhỏ, ăn cũng khá ổn định.
Bạn học Đảng rất giỏi gợi chuyện, thường xuyên trò chuyện cùng tôi.
Ban đầu tôi và cậu họ Đảng trò chuyện rất vui vẻ, về sau tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Cậu ấy hiểu rõ sở thích của tôi một cách kỳ lạ, như thể có ai đó đã nhắc nhở trước.
Cậu ấy biết tôi gần đây muốn xem bộ phim nào, thích ăn món ăn vặt gì.
Thậm chí khi tôi cảm cúm ngày thứ hai, cậu ấy không chỉ mang thuốc cảm cho tôi mà còn mua thêm ô mai.
Bởi vì tôi có thói quen, sau khi uống thuốc đắng, sẽ ăn một viên ô mai để át vị thuốc.
Vậy nên, giờ ra chơi, tôi chặn cậu ấy lại trong lớp, đi thẳng vào vấn đề hỏi thẳng.
Cậu họ Đảng là một người thông minh thật thà.
Cậu ấy :
“Anh trai mỗi ngày đưa đón đã kể cho tôi nghe. Anh ấy biết tôi có cảm với , nên muốn tác hợp cho chúng ta.”
13
Tôi rời trường, vừa ra cổng đã thấy Lục Nham đứng đó.
Dù trên mặt hắn có vết sẹo dài, mắt cũng không tiện , vóc dáng cao lớn, ngũ quan tuấn tú, vẫn thu hút ánh mắt của không ít học.
Mỗi lần có người hỏi quan hệ giữa tôi và hắn, Lục Nham luôn trả lời trước:
“Tôi là trai của Phán Phán.”
“Anh trai.”
Từ này cứ xoay vòng nơi đầu lưỡi tôi.
Khoảng thời gian này, mỗi ngày hắn đều đưa đón tôi, cùng tôi ôn bài. Thỉnh thoảng khi tôi vô chạm vào hắn, hắn cũng không né tránh.
Tôi cứ ngỡ hắn đã thử buông bỏ sinh tử, nguyện ý bên tôi.
Thì ra không phải.
Hắn đang âm thầm tính toán, muốn đẩy tôi vào vòng tay người đàn ông khác.
“Phán Phán, sao ? Không khỏe à?”
Lục Nham nhận ra tâm trạng tôi bất thường.
Bạn thấy sao?