“Mẹ ơi!”
Đậu Đậu từ trong phòng chạy ra, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên tôi, tò mò hỏi:
“Mẹ sao ?”
Tôi lắc đầu, nhẹ nhàng :
“Không có gì đâu. Đậu Đậu đã đánh răng, rửa mặt chưa?”
“Dạ rồi ạ!”
Thằng bé gật đầu thật mạnh, kéo kéo bộ đồng phục mẫu giáo trên người, tự hào khoe:
“Mẹ ơi, con tự mặc quần áo đó!”
“Đậu Đậu giỏi quá!”
Tôi xoa đầu bé con.
Nhưng Đậu Đậu đột nhiên đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt giữa chân mày tôi, rồi :
“Mẹ ơi, mẹ có phiền não gì hay khó khăn gì không? Nói ra đi, Đậu Đậu sẽ giúp mẹ nghĩ cách.”
Tôi , lắc đầu:
“Mẹ không có phiền não đâu.”
“Nhưng mà, mẹ đang nhíu mày kìa! Mà mỹ nhân thì không nhíu mày đâu nha, sẽ mau già đó!”
Đậu Đậu xong, liền ghé sát vào tai tôi, thì thầm một câu:
“Bố đẹp trai hơn cả trong ảnh nữa! Mẹ ơi, mẹ cũng phải luôn xinh đẹp nhé!”
Tôi không nhịn , nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cái đầu nhỏ của Đậu Đậu.
Mẹ con tôi đang có một khoảnh khắc ấm áp, thì đột nhiên…
Tống Cẩn Nam bước ra từ thư phòng.
Tôi sững lại.
Lúc này, tôi vẫn tưởng rằng đang là Tống tổng tài…
Cho đến khi—
Anh đi thẳng đến, đưa tay đẩy nhẹ Đậu Đậu ra, rồi thản nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi.
Sau đó, cả người dựa vào tôi, đầu tựa thẳng lên ngực tôi…
Tôi hoàn toàn choáng váng.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, còn ôm lấy eo tôi, lớn giọng đầy nũng:
“Chị ơi! Em cũng muốn ôm một cái!”
“…”
Chị cái đầu ấy!!!
16
Chỉ sau một đêm, Tống Cẩn Nam từ “tổng tài bá đạo” biến thành “bé con”.
Tôi không có cơ hội chuyện trực tiếp với Tống tổng tài, xem như bỏ lỡ mất cơ hội quan sát nhân cách đó.
Là bác sĩ điều trị chính của , tôi cần hiểu rõ từng nhân cách của ấy.
Vậy nên, tôi hỏi:
“Tên của nhân cách này là gì?”
Anh tít mắt, hồn nhiên đáp:
“Em tên là Tây Tây!”
Tây Tây, chính là tên gọi ở nhà của Tống Cẩn Nam.
Nói chính xác hơn—
Khi còn nhỏ, mẹ đặt cho cái tên này.
Nhưng sau khi mẹ qua đời năm tám tuổi, không còn ai gọi bằng cái tên này nữa.
Ở nhân cách này, không còn muốn đến bệnh viện tâm thần nữa.
Vậy nên tôi để Đậu Đậu ở nhà chơi với , bảo bảo mẫu để mắt đến cả hai đứa trẻ.
Trong nhân cách Tây Tây, mối quan hệ giữa và Đậu Đậu phát triển nhanh đến mức chóng mặt!
Đậu Đậu vốn dĩ đã là một “bé bự”, bây giờ…
Bố của thằng bé lại vui vẻ gọi nó là “ trai”!
Điều này khiến Đậu Đậu phấn khích đến mức không ngừng!
Có lần, Đậu Đậu tò mò hỏi tôi:
“Mẹ ơi, tại sao ba lại trở thành như thế?”
Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc con, bình thản :
“Bởi vì ba bị bệnh.”
Vậy nên, mỗi khi ở bên ba, con phải nhường nhịn ba, dỗ dành ba nhiều hơn một chút.
Đậu Đậu nghiêm túc gật đầu, ra dáng một ông cụ non, quả quyết :
“Con sẽ chăm sóc ba thật tốt!”
Suốt hơn nửa tháng, Tống Cẩn Nam vẫn duy trì nhân cách này.
Nhân cách Tây Tây—hồn nhiên, hoạt bát, cảm ổn định.
Nhưng rồi…
Trong chuyến công tác của tôi, tôi nhận cuộc gọi từ bảo mẫu.
Giọng ấy đầy hoảng hốt:
“Bác sĩ Tống! Cậu Tống biến mất rồi!”
17
Tôi cuống lên!
May mắn thay, rất nhanh sau đó, Viện trưởng Lưu gọi cho tôi.
Bà ấy rằng Tống Cẩn Nam đã tự quay về bệnh viện tâm thần.
Và quan trọng nhất là—
Anh đang trong trạng thái tỉnh táo.
Nhưng tôi vẫn không yên tâm.
Tôi đang đi công tác ở một thành phố lân cận.
Vừa kết thúc một cuộc họp quan trọng, tôi lập tức lái xe quay về ngay.
Khi tôi đến bệnh viện và tìm Tống Cẩn Nam, tôi thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mặt—
Bảo vệ đang đè chặt xuống!
Viện trưởng Lưu đứng bên cạnh, hoảng hốt hét lên:
“Thuốc an thần! Mau tiêm thuốc an thần!”
Y tá Trương lập tức tiến lên, chuẩn bị tiêm.
“Khoan đã!”
Tôi lớn tiếng ngăn lại.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Tôi không nhận lấy ống tiêm từ y tá Trương, mà gạt tay những người xung quanh, tiến đến trước mặt Tống Cẩn Nam.
“A Nam.”
Tôi nhẹ nhàng gỡ tay một bảo vệ ra.
Nhưng Tống Cẩn Nam quay mặt đi, tránh né tôi.
Tôi đưa tay, nhẹ nhàng nâng mặt lên.
“Tránh ra!”
Anh vung tay đẩy mạnh tôi!
Cú đẩy không chút do dự, khiến tôi ngã phịch xuống đất.
“Bác sĩ Tống!”
Mọi người hoảng hốt kêu lên!
Bảo vệ vội vàng chạy đến đỡ tôi dậy.
Lúc này, Tống Cẩn Nam đang trong trạng thái vô cùng kích , điên cuồng vùng vẫy khỏi sự khống chế của bảo vệ, gào thét như phát điên.
Tôi bước nhanh tới, không chút do dự, giáng thẳng một cái tát mạnh vào mặt !
“Anh bình tĩnh lại đi! Vì tôi! Vì con trai của chúng ta!”
Tiếng hét của tôi vang dội cả phòng.
Cái tát này, tôi dùng gần như toàn bộ sức lực.
Lòng bàn tay vừa tê dại, vừa đau rát.
Nhưng… tim tôi còn đau hơn.
Trên khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú của , hằn lên dấu năm ngón tay đỏ rực.
Lúc này, mọi người xung quanh đều sững sờ, kinh ngạc chúng tôi.
“Tổng giám đốc Tống và bác sĩ Tống…”
“Họ có con sao?!”
“Bác sĩ Tống vừa , chắc chắn là thật rồi!”
Mọi người đều đầy ngỡ ngàng.
Tống Cẩn Nam từ từ quay mặt lại, ánh mắt run rẩy tôi.
Môi khẽ mấp máy, viền mắt thoáng ửng đỏ.
Tôi bước lên, siết chặt lấy , ôm thật chặt.
“Có bệnh thì chữa bệnh đi!
Chẳng lẽ tôi không xứng đáng để đối mặt với tôi một cách chân thành sao, Tống Cẩn Nam?!”
Một lúc sau…
Anh chậm rãi giơ tay lên… cũng ôm lấy tôi.
“Vợ …”
“Ừm!”
Tôi gật đầu, giọng khẽ khàng.
Viện trưởng Lưu quanh, sau đó ra lệnh:
“Giải tán đi, mọi người cứ việc của mình.”
Tôi dẫn Tống Cẩn Nam trở lại phòng.
Khi vào phòng, tôi đưa tay xoa nhẹ mái tóc , chậm rãi :
“Anh nhớ hết rồi, đúng không?”
Anh ngượng ngùng , cánh tay vẫn siết chặt lấy eo tôi, không chịu buông.
“Nhớ rồi.”
Tôi , trầm giọng :
“Nhưng trước đây, tôi đã xem lại hồ sơ của bác sĩ trước đó… họ ghi rõ rằng các nhân cách của không hề có ký ức chung.”
Tôi dừng một chút, rồi nhẹ giọng tiếp:
“A Nam, trạng của đã cải thiện rồi. Hãy có chút tự tin đi, chắc chắn sẽ khỏi bệnh!”
Anh áp mặt vào ngực tôi, chôn đầu trong vòng tay tôi, giọng trầm thấp:
“Ừm, có vợ bên cạnh, nhất định sẽ khỏe lại.”
Tôi khẽ , nhẹ giọng :
“Con trai chúng ta… tôi phát hiện sau khi chúng ta ly hôn vài ngày.
Vì , số tiền đưa tôi, tôi đã nhận.”
Ban đầu, tôi không định nhận.
Dù sao khi ấy, công ty của vừa mới phát triển, năm mươi triệu đó gần như là toàn bộ tiền lưu của .
“Anh không có ý đó… ý là…”
“Thằng bé có biết là ba nó không?”
Tôi bật :
“Sao thế? Đột nhiên cảm thấy không còn mặt mũi gặp con trai à?”
Anh gượng, gãi đầu:
“Chứ gì nữa?”
Tôi xoa xoa vai , an ủi:
“Anh yên tâm, nhóc con đó rất hiểu chuyện.”
Tống Cẩn Nam nghĩ nghĩ, rồi gật đầu:
“Cũng đúng.”
Thằng nhóc chưa nhân cơ hội lúc bị bệnh để lừa gọi nó là “ trai”, đã là một đứa con trai tốt lắm rồi!
18
Sau khi Tống Cẩn Nam hồi phục thần trí, người vui nhất chính là Đậu Đậu.
Bé con hớn hở rằng:
“Vì bây giờ, ba biết con là con trai của ba rồi!”
“Mỗi ngày ba có thể nhấc bổng con lên cao, có thể đưa con đi chơi công viên, có thể mua cho con nhiều đồ chơi hơn, tốt hơn!”
Sau vài ngày quấn quýt bên nhau, Đậu Đậu không còn là “móc khóa đeo chân của tôi” nữa…
Mà đã trở thành “móc khóa đeo chân của Tống Cẩn Nam”!
Nhưng dù đã hồi phục, Tống Cẩn Nam vẫn lựa chọn tiếp tục điều trị nội trú.
Mỗi ngày, và tôi cùng ra ngoài, cùng về nhà.
Anh luôn lo sợ rằng, sẽ có một ngày tổn thương tôi và Đậu Đậu.
Cho đến một năm sau…
Suốt hơn nửa năm, không còn xuất hiện trạng rối loạn nhân cách.
Ký ức không bị gián đoạn, cũng không xuất hiện mất trí nhớ ngắn hạn hay dài hạn.
Tâm trạng ổn định, không còn mất kiểm soát.
Sau khi đánh giá tổng thể, bác sĩ kết luận rằng, trạng của đã có thể kiểm soát bằng thuốc, không còn ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.
Vậy nên…
Anh cầu hôn tôi.
Ngày mùng 1 tháng 10, dịp Quốc khánh, chúng tôi tổ chức một đám cưới long trọng.
Đậu Đậu, cùng với con của một người , trở thành những thiên thần nhỏ rải hoa trong hôn lễ của chúng tôi.
Quý Lâm :
“Duyên phận sẽ không bỏ qua những người thật sự có duyên với nhau.”
Tôi và Tống Cẩn Nam nhau .
Cuối năm đó, tôi mang thai đứa con thứ hai.
Tống Cẩn Nam vẫn duy trì thói quen định kỳ kiểm tra sức khỏe, tích cực phối hợp điều trị.
Năm tháng dài rộng, không phụ người có .
Tôi không biết tương lai sẽ ra sao.
Nhưng tôi không hối hận khi đã chọn nối lại duyên xưa với .
Quý Lâm từng , tôi là phương thuốc chữa lành cho Tống Cẩn Nam.
Nhưng thực ra…
Tống Cẩn Nam cũng là phương thuốc chữa lành cho tôi.
Anh khiến tôi cảm nhận hạnh phúc của năm tháng, và rằng nhân gian này vẫn đáng sống.
Phiên Ngoại 19
Năm 2003.
Thời đại của những quán net sôi .
Bố mẹ tôi vừa ly hôn, tâm trạng tôi vô cùng phiền muộn.
Thế nên, tôi chỉ thích chui vào quán net.
Nhưng mỗi lần như …
Chú út của tôi luôn tìm ra tôi.
Ông ấy rất thích thay ba tôi “giáo huấn” tôi.
Tôi rất phiền ông ấy.
Nhưng tôi cũng biết, ông ấy có ý tốt, nên không muốn căng.
Sau đó, thằng chí cốt của tôi – Vương Vũ, dẫn tôi đến một chỗ có mấy cái máy tính đặt ngay tại nhà riêng của người ta, xem như một quán net mini.
Lần đầu tiên tôi theo Vương Vũ đến đó, người không đông lắm.
Chỉ có hai đang chơi “Audition”.
Một đang thao tác trên bàn phím, chợt lẩm bẩm:
“Bướm Hiệp? Mạn Mạn, cái tên cậu đặt là gì mà kỳ quái ?”
Cô bên cạnh lập tức quay lại phản bác:
“Sao nào? Mọi người vẫn gọi tớ là ‘Bướm’, không hay sao?”
Cô ấy có làn da rất trắng, gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt tròn xoe lấp lánh…
Cực kỳ đáng .
Tôi ngậm điếu thuốc trên môi, chậm rãi bước tới, ngồi xuống cạnh ấy, bật máy tính lên.
Cô ấy liếc tôi một cái, nhàn nhạt :
“Hút thuốc thì ra ngoài, ở đây không cho hút.”
Tôi nhướng mày ấy, hờ hững hỏi:
“Cậu quản tôi? Cậu là mẹ tôi à?”
Cô ấy khẽ lạnh, giọng đầy mỉa mai:
“Xin lỗi, tôi không có đứa con nào mất lịch sự như cậu!”
Tôi khẽ, trêu chọc:
“Sao? Bướm Hiệp các cậu, không có hậu duệ à?”
“Cút đi! Cậu mới là kẻ tuyệt tự tuyệt tôn!”
Cô ấy tức giận gạt micro sang một bên, đứng bật dậy, mạnh mẽ đẩy ghế của tôi về phía sau.
Tôi cũng đứng lên, ấn vai ấy xuống, ép ấy dựa vào bàn máy tính.
Cô ấy ngẩng cao cằm, hai má phồng lên vì giận dữ, lớn tiếng khiêu khích tôi:
“Cậu dám đánh tôi thử xem?”
Tôi không đánh ấy.
Tôi cúi đầu, “chụt” một cái… hôn lên môi ấy.
“Đồ khốn! Chát—!”
Được lắm, ấy tát thẳng vào mặt tôi.
Vài ngày sau, tôi gặp lại ấy.
Là lễ khai giảng năm lớp 10 của chúng tôi.
Cô ấy đại diện cho học sinh mới, lên phát biểu trước toàn trường.
Lúc đó tôi mới biết—
Cô ấy chính là nữ sinh luôn đứng đầu khối của trường số 8.
Tên ấy là—
Tống Thanh Mạn.
Bạn thấy sao?