Bệnh Nhân Tâm Thần [...] – Chương 4

9

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm và nhận cuộc gọi video từ Quách Vi trên WeChat.

Tôi lặng lẽ trốn vào phòng tắm rồi mới bắt máy.

Đậu Đậu đang tự mặc quần áo, vừa mặc vừa hướng về phía màn hình gọi tôi:

“Mẹ ơi! Mẹ cũng dậy rồi à? Mẹ ăn sáng chưa?”

Tôi mỉm , nhẹ nhàng hỏi con:

“Mẹ chưa ăn. Đậu Đậu ở với dì Vi Vi, có ngoan không nào?”

“Ừ ừm!”

Bé con gật đầu lia lịa.

Quách Vi đứng bên cạnh , rồi :

“Đậu Đậu, con ra ngoài ăn sáng đi. Dì có chuyện muốn với mẹ con.”

Đậu Đậu ngoan ngoãn mặc xong quần áo, tự mình trèo xuống giường rồi chạy ra ngoài.

Lúc này, Quách Vi quay lại tôi, nheo mắt hỏi:

“Thế nào rồi? Tên đàn ông hoang dã mà cậu rước về nhà đâu rồi?”

Tôi bật :

“Chắc vẫn còn ngủ.”

“Hả? Hai người ngủ chung rồi á?”

Cô ấy trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi:

“Tiến triển nhanh luôn hả? Thế cậu không lo Đậu Đậu thấy à? Nhỡ thằng bé không chấp nhận thì sao?”

Tôi bình thản đáp:

“Đó là bố ruột của nó. Tớ tin rằng cảm cha con vốn có sẵn trong máu thịt, rồi nó sẽ thích ấy thôi.”

“Cái gì?”

Quách Vi đột nhiên há hốc miệng, mắt càng trợn to hơn:

“Cậu cái gì cơ? Ông chồng cũ?”

“Là cái ông chồng siêu đẹp trai, tự tay dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng đó hả?”

“Nhưng mà… chẳng phải trước đây cậu là do ta phản bội cậu, nên cậu mới ly hôn sao?”

Tôi trầm mặc vài giây, ánh mắt hơi tối lại, rồi chậm rãi :

“Chuyện này dài lắm, gặp nhau rồi tớ kể.”

“Được rồi, cậu cứ lo việc của mình đi. Tớ đưa Đậu Đậu đi ăn sáng đây.”

“Cảm ơn cậu, Vi Vi.”

Tôi rửa mặt chải đầu xong, mở cửa ra.

Nhưng ngay khi cánh cửa vừa mở, tôi giật bắn mình—

Tống Cẩn Nam đang đứng ngay trước cửa phòng tắm!

Tôi kinh ngạc:

“Anh… đứng đây bao lâu rồi?”

Tôi không chắc có nghe cuộc trò chuyện của tôi hay không.

Anh gãi đầu, thản nhiên đáp:

“Cũng một lúc rồi.”

“Tôi muốn vào nhà vệ sinh, nên đứng chờ em ra.”

“…”

Tôi trầm mặc.

Hôm qua Viện trưởng Lưu đã biết tôi đưa Tống Cẩn Nam về nhà.

Bà ấy lại hỏi về quan hệ giữa tôi và .

Tôi đã thẳng—Tống Cẩn Nam là chồng cũ của tôi.

Sau bữa sáng, tôi gửi tin nhắn cho Viện trưởng Lưu.

Rất nhanh, bà ấy gọi điện thoại đến.

Tôi Tống Cẩn Nam, rồi đưa điện thoại cho :

“Này, tìm đấy. Hiệu trưởng Lưu.”

Anh lập tức nhận lấy điện thoại, giọng khách sáo:

“Chào , Hiệu trưởng Lưu!”

Một lúc sau, Tống Cẩn Nam khẽ nhíu mày, vẫn gật đầu :

“Được, ừm, tôi biết rồi.”

Tôi giả vờ như không biết gì, hỏi :

“Hiệu trưởng Lưu tìm có chuyện gì thế?”

Anh mím môi, rồi đáp:

“Hiệu trưởng … không có kỳ nghỉ nữa, lát nữa tôi phải đi học.”

“Ồ.”

Tôi điềm nhiên gật đầu.

Nhưng trong lòng thì suýt lăn lộn!

Trời ạ!

Loại bệnh nhân tâm thần tự biên tự diễn này, thật ra cũng dễ đối phó ghê!

Tôi bèn với :

“Anh đi học, còn tôi là chủ tịch hội đồng trường, cũng phải đến đó việc. Vậy nên từ nay, chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài, cùng nhau về nhà.”

Anh đi học.

Tôi đi .

10

Trên đường đến bệnh viện tâm thần, Tống Cẩn Nam ngồi ở ghế phụ, cầm một quyển sổ và bút, cúi đầu viết lách rất nghiêm túc.

Đến nơi, y tá Trương đã đứng chờ sẵn.

Anh phải vào “lớp học”.

Tôi đi theo , thấy y tá Trương đưa thuốc cho .

Tôi suy nghĩ một chút, rồi thử hỏi:

“Anh đang uống gì ?”

“Kẹo.”

Anh nhận lấy ly nước từ y tá Trương, uống thuốc.

Tôi lại hỏi tiếp:

“Ngọt hay đắng?”

“Kẹo, tất nhiên là ngọt rồi!”

Anh nghiêng đầu tôi, vẻ mặt đầy chắc chắn.

Nhưng tôi biết viên thuốc đó rất đắng.

Bởi vì chính tôi là người kê đơn thuốc mới cho ngày hôm qua.

Ánh mắt tôi đảo qua bàn học của , thấy quyển sổ mà vừa viết lúc nãy.

Tôi chỉ vào đó, hỏi:

“Tôi có thể xem không?”

Anh nhướng mày, kiêu ngạo hất cằm, tôi chằm chằm.

Sau đó, chậm rãi :

“Cái này còn tùy… xem em đang chuyện với với tư cách gì.”

Hả?

Tôi suy nghĩ một chút, rồi đáp:

“Tôi là chủ tịch hội đồng trường, tôi cần kiểm tra bài tập của .”

“Cái này không phải bài tập, không cho em xem!”

“…”

Tôi đổi giọng:

“Tôi là vợ , tôi không xem viết gì sao?”

“Ồ, thì .”

Anh hớn hở chạy mấy bước đến bàn, cầm cuốn sổ lên, rất hào phóng đưa cho tôi:

“Vợ , em xem đi!”

Tôi mở ra.

Quyển sổ mới tinh, chỉ có một dòng duy nhất trên trang đầu tiên:

“Nhớ kỹ: Không leo lên giường vợ, nếu không sẽ bị đá bay.”

Tôi , đặt lại cuốn sổ xuống bàn, rồi :

“Được rồi, học hành cho tốt. Tôi đi việc đây.”

Nhưng tôi mới quay người đi đến cửa, thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng lẽo đẽo phía sau.

Tôi dừng lại, quay đầu :

“Anh đi đâu đấy?”

“Vợ đi đâu?”

Anh hỏi ngược lại tôi.

Tôi cần đi kiểm tra các bệnh nhân khác.

Trong bệnh viện tâm thần này, ngoài một nữ họa sĩ điên, suốt ngày chỉ thu mình trong phòng vẽ tranh, ở phòng đơn riêng biệt, thì bệnh nhân chăm sóc đặc biệt nhất…

Chính là Tống Cẩn Nam.

Hai người này đều là bệnh nhân VIP của bệnh viện tâm thần, tốn số tiền khổng lồ để hưởng chế độ đặc biệt.

Y tá Trương là người chuyên phụ trách riêng Tống Cẩn Nam.

Còn lại, các bệnh nhân khác sáu người chung một phòng.

Tôi :

“Còn có các lớp khác nữa. Tôi là chủ tịch hội đồng trường, phải đi kiểm tra hình học tập của các học sinh khác.”

“Vậy tôi đi với em.”

“Hả?”

Tôi sững người, :

“Anh có phải là chủ tịch hội đồng trường đâu.”

“Bây giờ là giờ ra chơi, tôi muốn đi xem các khác.”

Giờ ra chơi cái gì?

Anh tự tưởng tượng ra lúc nào thế?

Tôi liếc y tá Trương, thấy ấy cũng mang vẻ mặt bất lực.

Tôi thở dài:

“Được thôi. Nhưng phải ngoan, không mâu thuẫn với các khác, biết không?”

“Biết rồi.”

Anh ngoan ngoãn gật đầu.

Tôi dẫn đi kiểm tra các bệnh nhân khác.

Vừa bước vào phòng, tôi thấy một bệnh nhân mặc bộ đồ bệnh nhân gọn gàng, từng chiếc cúc áo cài ngay ngắn không lệch một ly.

Anh ta đứng nghiêm trước cửa, thấy ai bước vào cũng cúi đầu chào:

“Chào lãnh đạo!”

Y tá Lý, người phụ trách phòng bệnh này, hạ giọng với tôi:

“Anh ta tên Vương Đại Chí, trước đây từng bảo vệ ở Thành ủy.”

“Lãnh đạo tốt!”

“Anh cũng .”

Tôi mỉm , bước vào phòng.

Lúc này, từ phía sau, tôi nghe thấy Tống Cẩn Nam đã bắt đầu bắt chuyện với ta.

“Anh cũng thông minh đấy, biết vợ tôi là lãnh đạo!”

“Đúng! Lãnh đạo tốt!”

“Tôi là chồng của lãnh đạo!”

“Đúng! Chào chồng của lãnh đạo ạ!”

“…”

Sau khi xong phần giao lưu, tiếp tục theo tôi.

Lúc tôi đang trò chuyện với một bệnh nhân khác, đột nhiên vươn tay ra, nhiệt nắm lấy tay người ta, vui vẻ :

“Bạn học, chào ! Tôi là Bướm Hiệp của lớp bên cạnh, còn là ai?”

Bệnh nhân kia cũng nhiệt bắt tay, vỗ vỗ lên mu bàn tay , phấn khởi đáp:

“Bạn học, chào ! Tôi cũng là lớp bên cạnh, tôi là Lợn Hiệp!”

Tống Cẩn Nam lập tức nghiêm túc, cau mày :

“Lạ ghê, sao tôi chưa từng thấy nhỉ? Không đúng! Chắc chắn dối! Lớp tôi gì có ai tên Lợn Hiệp?!”

“…”

Quá ảo ma Canada!

Tổng kết chung về bệnh của tất cả các bệnh nhân trong phòng này—bao gồm cả Tống Cẩn Nam:

Bệnh … đều rất nghiêm trọng!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...