Ly hôn đã năm năm, tôi chưa từng nghĩ rằng… mình sẽ gặp lại Tống Cẩn Nam tại một bệnh viện tâm thần.
Tôi là bác sĩ mới điều chuyển đến đây.
Còn , lại là bệnh nhân tâm thần.
1
Hôm đó, sau buổi họp chiều, Viện trưởng Lưu muốn dẫn tôi đi gặp bệnh nhân mà tôi sẽ phụ trách.
“Đây là hồ sơ bệnh án và lý lịch của vài bệnh nhân.”
Viện trưởng Lưu đưa cho tôi một tập tài liệu.
Tôi vừa định mở ra xem, thì đột nhiên có người từ xa lao về phía tôi…
“Bướm hiệp! Anh gì ?!”
giọng y tá vang lên hoảng hốt.
Nhưng đã quá muộn!
Một người mạnh mẽ ôm chặt tôi vào lòng, ghì thật chặt đến mức khiến tôi gần như không thở nổi.
Tôi đang giãy giụa, định phản kháng, thì bên tai vang lên một giọng quen thuộc đến rợn người:
“Vợ , sao em đến thăm trễ thế?”
“Anh…”
Tôi sững người ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc.
Người đàn ông trước mặt có lông mày rậm, mắt sáng, ngũ quan sắc sảo sâu hút, một vẻ đẹp mạnh mẽ, quyến rũ đến kinh tâm phách.
Đó là… người trong ký ức của tôi.
Nhưng, sao có thể là …?
Lúc này, y tá và bảo vệ đã chạy tới, cố kéo ra.
“Buông tôi ra! Đồ xấu xa! Hôm nay các người dám bắt nạt tôi, tôi sẽ bảo vợ tôi xử hết đấy!”
Anh cao đến một mét tám lăm, dễ dàng hất văng những người đang cố khống chế mình.
Anh bước đến trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi, đôi môi mím lại đầy tủi thân, rồi cẩn thận hỏi:
“Vợ , sao em không ? Gặp , em không vui sao?”
Tôi giật mình hoàn hồn, vào khuôn mặt —so với mấy năm trước, lại càng tuấn tú, cuốn hút hơn.
“Tống Cẩn Nam, … sao lại ở đây?”
“Vợ , đi học ở đây mà!”
Tống Cẩn Nam ghé sát lại, hạ giọng như thể chia sẻ một bí mật:
“Vợ , ở trường chúng ta, chỉ gọi nhau bằng mật danh thôi.”
Mật danh gì cơ?
Tôi trong bộ đồ bệnh nhân, cảm giác như đang nằm mơ, hoàn toàn không thể tin nổi.
“Bác sĩ Tống, đồ của đây.”
Y tá đưa tôi danh sách bệnh nhân lúc nãy bị rơi xuống đất.
Tôi nhận lấy.
Ngọn gió thổi tung trang đầu tiên.
Bệnh nhân: Tống Cẩn Nam. Tiền sử bệnh: Sáu năm.
Sáu năm?
Sao có thể như …?
Sáu năm trước, đó là năm đầu tiên tôi và Tống Cẩn Nam kết hôn, cũng là năm duy nhất của cuộc hôn nhân này.
“Vợ , sao mắt em đỏ thế? Ai bắt nạt em à?”
Tống Cẩn Nam cau mày, đưa tay muốn lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt tôi.
Tôi nghiêng đầu, né tránh bàn tay .
Nhưng tôi vẫn .
Anh cũng tôi, ánh mắt đầy lo lắng và bất an, rồi lặng lẽ thu tay về.
“Vợ , em giận à?” Anh hỏi nhỏ.
Tôi không trả lời, chỉ khẽ :
“Tống Cẩn Nam, sao lại thành ra thế này?”
Trước đây, từng là một người xuất sắc đến nhường nào!
Anh tôi, lại liếc sang Viện trưởng Lưu và y tá đứng cạnh, rồi đột nhiên ghé sát, thì thầm một cách đầy thần bí:
“Vợ , em phải gọi bằng mật danh… Bướm Hiệp!”
“…”
Bướm Hiệp cái đầu !
2
Viện trưởng Lưu khẽ ra hiệu cho y tá.
Y tá liền lên tiếng:
“Bướm Hiệp, đến giờ học rồi, đi với tôi nào.”
Tống Cẩn Nam lưu luyến tôi, dặn dò tôi nhất định phải chờ tan học.
Anh còn bảo trường sắp nghỉ lễ, lát nữa là có thể theo tôi về nhà.
Tôi im lặng, không phủ nhận cũng không đồng ý.
Còn thì vui vẻ theo y tá rời đi, vừa đi vừa :
“Cô Trương ơi, lát nữa có thể cho tan học sớm không? Tôi muốn về nhà sớm một chút, vợ tôi nấu món gà hầm nấm ngon lắm…”
Nghe đến đó, mắt tôi bỗng cay xè.
Ngon cái gì chứ?
Gà hầm nấm là món đầu tiên tôi học nấu vì .
Ăn xong, đau bụng suốt một ngày một đêm… Anh quên rồi sao?
“Cô và Tống…?”
“Không.”
Tôi thu lại cảm , đối diện với ánh mắt dò xét của Viện trưởng Lưu, khẽ thở dài:
“Nếu tôi là vợ ấy… thì sao tôi lại không biết ấy ở đây?”
“Tôi không có ý đó.” Viện trưởng Lưu mỉm , lắc đầu rồi :
“Tôi chỉ muốn hỏi… bác sĩ Tống và Tống có quen nhau không?”
Tôi khẽ gật đầu: “Trước đây… tôi từng gặp ấy.”
Viện trưởng không hỏi thêm, chỉ chậm rãi :
“Bệnh nhân này là tổng giám đốc của một công ty niêm yết trên sàn chứng khoán, một thanh niên vô cùng xuất sắc. Có lẽ vì mà ta không thể chấp nhận sự thật rằng mình mắc bệnh tâm thần. Suốt một thời gian dài, ấy uống thuốc, cố gắng chống chọi… Mãi đến hơn một năm trước, trí nhớ rối loạn nghiêm trọng, mất ký ức trầm trọng, gia đình mới đưa ấy vào viện để điều trị.”
Tôi lật qua hồ sơ của Tống Cẩn Nam, liên hệ với người phụ trách của ấy, rồi hỏi Viện trưởng Lưu:
“Anh ấy mình đi học ở đây… là sao?”
Viện trưởng Lưu không nhịn :
“Lúc nãy tôi có rồi, cậu ấy là một người vô cùng xuất sắc. Ở đây, cậu ấy tự sắp xếp một văn phòng riêng, ngày ngày chỉ có mình cậu ấy là học sinh, y tá đi theo chính là giáo viên của cậu ấy, còn tôi… là hiệu trưởng.”
Tôi im lặng.
Viện trưởng Lưu đột nhiên nhẹ:
“Điều thú vị là, tháng trước, cảnh sát cũng tìm đến cậu ấy.”
Tôi lập tức nhớ đến nghề nghiệp của Tống Cẩn Nam.
“Anh ấy… chuyện phạm pháp sao?”
“Không.” Viện trưởng Lưu lắc đầu, vẻ mặt có chút khó tin vẫn mỉm :
“Ngược lại, cậu ấy đã giúp cảnh sát vỡ hệ thống bảo mật của một tổ chức tội phạm trên dark web. Ban đầu, cảnh sát lần theo địa chỉ IP để truy tìm nhân tài này, định đến tận nơi mời hợp tác… rồi phát hiện ra…”
Hóa ra, địa chỉ IP đó… lại dẫn đến một bệnh nhân tâm thần trong viện này.
3
“Lúc không phát bệnh, cậu ấy thỉnh thoảng sẽ nhập vai vào một số nhân vật khác nhau.”
“Nhập vai?”
“Ừ.”
Viện trưởng Lưu gật đầu, rồi chậm rãi :
“Hiện tại chúng tôi đã xác định ba nhân cách chính của Tống Cẩn Nam.”
Thứ nhất, tổng giám đốc công ty.
“Một khi cậu ấy nhập vai này, cậu ấy có thể xử lý công việc của công ty một cách bình thường. Theo lời trợ lý đặc biệt của cậu ấy, tất cả các quyết định đều hoàn hảo, không có bất kỳ sai sót nào.”
Thứ hai, sinh viên đại học—Bướm Hiệp.
“Nhân cách này là một thiên tài ngành máy tính. Cậu ấy rất xuất sắc và thậm chí còn ‘chấp nhận’ những bài tập mà trường giao.”
Viện trưởng nhẹ rồi tiếp:
“Thật ra, sau vụ vỡ dark web lần trước, cảnh sát thỉnh thoảng vẫn đến nhờ cậu ấy giúp đỡ. Và cậu ấy chưa từng mắc sai lầm.”
“Dù có mắc sai lầm, bên kia cũng sẽ xem xét một cách lý trí… dù sao thì, ai lại đi đôi co với một bệnh nhân tâm thần chứ?”
Thứ ba, cậu bé kho báu.
“Trong nhân cách này, tiềm thức của cậu ấy tự định nghĩa mình mới bốn tuổi—một đứa trẻ vô tư lự, không lo âu phiền muộn.”
Viện trưởng khẽ thở dài:
“Nói là nhập vai, thực chất… đây chính là rối loạn đa nhân cách.”
Viện trưởng Lưu , một khi Tống Cẩn Nam nhập vai vào bất kỳ nhân cách nào, ấy đều không cảm thấy đau khổ.
Nhưng khi tỉnh táo hơn, lại phát điên.
Anh đập đồ đạc, tự tổn thương bản thân, vô cùng kích .
“Có lẽ, cậu ấy không thể chấp nhận sự thật rằng mình mắc bệnh tâm thần, phải sống trong bệnh viện tâm thần.”
Viện trưởng Lưu hơi trầm ngâm, rồi lộ ra vẻ nghi hoặc:
“Nhưng điều kỳ lạ là… dù có tỉnh táo, dù đau khổ đến mức đó, cậu ấy chưa từng một lần cầu rời khỏi đây.”
Ánh mắt tôi hơi trầm xuống, khẽ :
“Bởi vì ấy thật sự muốn chữa khỏi bệnh.”
Viện trưởng Lưu thở dài, chậm rãi :
“Thực ra, ở nước ngoài có thể có những bệnh viện tốt hơn.”
“Không biết vì sao… cậu ấy lại chọn trở về nước để điều trị?”
Bạn thấy sao?