Bệnh Nhân Đầu Tiên [...] – Chương 1

1.

Tôi ngồi trong phòng việc, trên tay cầm cuốn hồ sơ bệnh án lật qua lật lại.

Bên cạnh, trợ lý đang tám chuyện với một y tá trẻ, tôi vừa việc vừa vô nghe một vài câu.

"Nghe chưa? Mới có một sản phụ nhập viện vì sẩy thai đấy."

"Chúng ta là khoa sản mà, mỗi ngày kiểu gì chẳng có ít nhất bảy, tám người như thế, có gì mà phải tò mò?"

"Sản phụ sẩy thai thì đúng là không hiếm, vì cặp đôi quá hăng say mà sẩy thai thì không phải ngày nào cũng gặp đâu!"

Hai y tá che miệng trộm, vừa vừa khẽ đẩy nhau, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.

Nghe họ , tôi chỉ khẽ lắc đầu

Đúng là giới trẻ thời nay, dù biết đang mang thai cũng không kiềm chế nổi.

Nghĩ lại, tôi và chồng nhau bảy năm, kết hôn hai năm, dù thời điểm đương nồng thắm nhất cũng rất tiết chế, không có lấy một chút cuồng nhiệt.

Thậm chí, ngay cả khi bắt đầu, chúng tôi cũng sớm “giương cờ trắng” mà nghỉ ngơi.

Hiện tại, theo thời gian và thói quen, cuộc sống hôn nhân của chúng tôi ngày càng giản dị và yên bình.

Tôi thấy như cũng tốt.

Đang mơ màng nghĩ ngợi, bất chợt, tiếng bước chân vội vã vang lên.

Một người đàn ông mồ hôi nhễ nhại bế một xộc thẳng vào phòng việc của tôi.

"Bác sĩ, bác sĩ, ơn xem giúp vợ tôi..."

Người đàn ông vẻ mặt lo lắng , khi ngẩng lên chạm phải ánh mắt tôi, hắn lập tức tái mét.

Nhìn thấy hắn, tôi cũng hơi giật mình. 

Tầm mắt dừng lại trên trong vòng tay hắn, kết hợp với những lời vừa nghe từ hai y tá, lòng tôi bỗng hiểu ra tất cả.

"Tiểu Tuyết, em… em sao lại ở đây?" Người đàn ông lắp bắp, nuốt nước bọt đầy khó khăn.

"Vậy còn , sao lại ở đây?" Tôi lạnh nhạt hỏi ngược lại, ánh mắt dừng trên bụng hơi nhô lên của trong tay hắn ta.

Vợ ư? Đúng là nực . Nếu ta là vợ hắn, tôi là gì?

Người đàn ông trước mặt không ai khác chính là chồng tôi – Nhậm Hoa Cường, người tôi đã kết hôn hai năm, luôn tỏ ra chu đáo, dịu dàng trước mặt tôi và người ngoài.

Chuyện như thế này, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra với mình. 

Tôi luôn tin rằng Nhậm Hoa Cường là người đàn ông thật thà, thật thà đến mức tôi không tin nổi hắn sẽ ngoại trong hôn nhân. 

Ít nhất, bề ngoài hắn là như .

Hôm nay, tôi thông báo đột xuất phải đến bệnh viện này trực, còn chưa kịp với hắn ta thì đã chạm mặt ngay tại đây.

"Tiểu Tuyết, có thể giải thích! Cô ấy… ấy không liên quan gì đến , ấy chỉ là..." Nhậm Hoa Cường ấp úng, lời lộn xộn chẳng thuyết phục nổi ai.

Chưa hết câu, trong lòng hắn ngước lên, đôi mắt đẫm lệ, yếu ớt gọi: "Hoa Cường, đau quá… đứa bé…"

Nghe nhắc đến đứa bé, lời giải thích của Nhậm Hoa Cường nghẹn lại trong cổ họng. 

Hắn ta quay sang tôi, ánh mắt lo lắng: "Tiểu Tuyết, em xem giúp đứa bé trước không? Chuyện khác để sau hãy , không?"

Tôi khẽ nhạt, liếc qua chiếc váy lấm m/áu dưới thân kia, ánh mắt lạnh dần: 

"Đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật."

trong vòng tay Nhậm Hoa Cường, tôi đã sớm nhận ra. 

Cô ta tên là Cung Linh Linh. Nhiều đêm, khi Nhậm Hoa Cường lấy lý do việc trong thư phòng không quay lại phòng ngủ, tôi cờ nghe tiếng hắn trò chuyện video với này.

Tôi từng hỏi, khi ấy, Nhậm Hoa Cường giải thích rằng đó vừa đi thực tập, gặp phải vấn đề khó nên nhờ hắn chỉ bảo. 

Hắn không tiện từ chối.

Có vấn đề gì mà khó đến mức phải thảo luận lúc nửa đêm? Lại còn nhiều lần như thế?

Tôi không phải kẻ ngốc, chỉ là khi đó, tôi quá tin tưởng vào cảm của cả hai.

2.

Trên bàn phẫu thuật, cuối cùng đứa bé vẫn không giữ

Đúng như lời các y tá đã lúc trước, bệnh nhân đưa đến trong trạng chảy m/áu quá nhiều, không còn cách nào cứu vãn.

Theo thông lệ, y tá nhỏ ra trước thông báo kết quả phẫu thuật với người nhà. 

Tôi tháo khẩu trang, chậm rãi bước ra từ phòng mổ.

Vừa bước chân ra khỏi cửa, một cái tát mạnh mẽ giáng thẳng lên mặt tôi.

"Đồ đàn bà độc ác! Bản thân không sinh con thì thôi, lại còn ch/ết cháu trai tôi!"

Người ra tay không ai khác ngoài mẹ chồng tôi – Lý Tố.

Bà ta gào lên một cách cuồng loạn, sau khi tát tôi còn chưa nguôi giận, liền ngồi phịch xuống đất, vừa đập tay lên đầu gối vừa khóc lóc kêu trời kêu đất.

" Người phụ nữ này lợi dụng chức vụ để ch/ết cháu trai tôi, mọi người mau đến đây xem, giúp tôi vài lời công bằng!"

Đúng là không còn công lý mà.

Tôi – một bác sĩ – giúp nhân của chồng phẫu thuật giữ thai, cuối cùng lại bị mẹ chồng tát.

 Đúng là trò lớn nhất mà tôi từng gặp mà.

Tôi cắn răng, áp tay lên má bị đánh, rít lên trong lòng: Mạnh tay thật đấy!

"Mẹ, mẹ đã biết chuyện của Nhậm Hoa Cường với ta từ trước rồi phải không?" 

Tôi siết chặt bàn tay buông thõng bên người, các ngón tay bấu sâu vào lòng bàn tay, cố giữ giọng bình tĩnh.

Thân thể bà ta đang lăn lộn bỗng cứng lại, rồi lập tức quay ngoắt tôi, ánh mắt đầy ác ý.

"Cô cái gì lớn tiếng ? Không biết tôi có bệnh tim sao? Mạc Tuyết, là đàn bà, không biết hiếu thảo với cha mẹ chồng, cũng không giỏi chăm sóc gia đình, hai năm rồi mà không sinh nổi một mống! Có để gì hả?"

Tiếng khóc than của bà ta nhanh chóng thu hút một đám đông. 

Một vài người còn lấy điện thoại ra quay.

Giờ đây, người ta có xu hướng quay video mà không cần biết thật giả thế nào. 

Những tranh cãi liên quan đến bác sĩ và bệnh nhân luôn thu hút sự ý, và người ta thường xem bác sĩ là đối tượng để chỉ trích.

Thấy đám đông mỗi lúc một đông, bà ta càng gào to hơn, bóp méo sự thật trắng trợn.

"Người phụ nữ này, khi xưa lấy con trai tôi, vì không sinh con mà ly hôn. Giờ thấy con dâu tôi mang thai, liền lợi dụng chức vụ để khiến con dâu tôi sẩy thai!"

Thực ra, bà ta đã nhiều lần công khai ám chỉ muốn tôi ly hôn với Nhậm Hoa Cường, hắn ta chưa bao giờ áp lực cho tôi về việc này. 

Tôi vẫn nghĩ đó là vì hắn hiểu và thương tôi.

Hóa ra, bằng mặt chứ không bằng lòng. Người đàn ông bề ngoài thật thà đó từ lâu đã lén lút chuyện mờ ám sau lưng tôi.

Đối diện với màn kịch của mẹ chồng, tôi không cảm thấy bất ngờ.

Tôi chuyển ánh mắt sang Nhậm Hoa Cường, người đứng bên cạnh, im lặng không một lời. 

Hắn chỉ liếc tôi một cái, sau đó cúi đầu tránh ánh của tôi.

Hừ, hay lắm, đây chính là người chồng đầu ấp tay gối với tôi bao năm qua.

Tôi hít sâu một hơi, cố kìm nén cơn giận, định bước lên tranh luận với bà ta. 

Nhưng cửa phòng mổ bỗng mở tung, Cung Linh Linh – người vừa phẫu thuật – loạng choạng chạy ra.

Còn chưa kịp phản ứng, ta đã lao thẳng vào tôi, vừa đánh vừa xé, hét lên như điên loạn:

"Trả con cho tôi! Mạc Tuyết, đồ gi/ết người! Gi/ết người! Tôi sẽ báo cảnh sát, báo cảnh sát!"

Thấy thế, mẹ chồng tôi lập tức đứng dậy, đảo mắt một vòng rồi cũng lao vào.

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi việc tại bệnh viện này, không có đồng nghiệp hay người quen nào đứng ra giúp đỡ. 

Xung quanh toàn là bệnh nhân và nhân viên y tế đứng xem kịch hay.

Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Trong lúc giằng co, chiếc áo blouse trắng của tôi bị xé toạc một nửa.

Mùa hè nóng nực, bên trong tôi chỉ mặc một chiếc áo quây đen. 

Vai tôi lộ ra, cảm giác nhục nhã khiến mắt tôi đỏ hoe.

Tôi luôn là người sống điềm đạm, gặp chuyện oan ức cũng chẳng muốn tranh cãi, chỉ nghĩ rằng bớt chuyện thì bớt đi. 

Nhưng hóa ra, người hiền lành lại càng dễ bị ức hiếp.

Cuối cùng, màn náo loạn này chỉ dừng lại khi viện trưởng đến.

Không muốn rước thêm phiền phức, ông ấy chẳng cần nghe tôi giải thích, dưới áp lực của những lời dị nghị xung quanh, liền tuyên bố sa thải tôi ngay tại chỗ.

Ngày 29 tháng 4 năm 2021, cuộc đời tôi tan nát. Chỉ vì một kẻ thứ ba, tôi mất mặt, mất việc, và mất cả gia đình.

3.

Từ bệnh viện trở về nhà, tôi tìm lại bản báo cáo kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân mà mình đã giấu kỹ.

 Trong đó, hai chữ “vô sinh” trên bản báo cáo của Nhậm Hoa Cường đập vào mắt tôi như một cú tát đau đớn.

Trước khi kết hôn, chúng tôi đều đi kiểm tra sức khỏe.

 Kết quả cho thấy hắn không thể có con. 

Khi ấy, tôi thật lòng muốn sống bên hắn trọn đời, nên đã nhờ một người học đại học giả một bản báo cáo khác để không khiến hắn bị tổn thương.

Chỉ là không ngờ, chính điều này đã gieo mầm cho sự trách móc không ngớt về sau từ hắn và mẹ chồng, rằng tôi không sinh con.

Hừ, đúng là lòng tốt chẳng đổi sự thấu hiểu. Người không đủ tàn nhẫn thì chẳng thể đứng vững .

Với bản báo cáo này, tôi chắc chắn rằng đứa bé kia không phải con của Nhậm Hoa Cường. 

Nói cách khác, hắn ta cũng bị "cắm sừng", chỉ là đến giờ vẫn chưa hay biết.

Nhưng tôi không vội cho hắn biết.

Tôi muốn để hắn mãi mãi ghi nhớ cái sai lầm nực mà mình đã phạm phải!

Hiện tại, việc quan trọng nhất là ly hôn và buộc hắn rời khỏi nhà mà không mang theo bất cứ thứ gì.

Thật trùng hợp, thành phố A dù không quá lớn có những người vẫn luôn "vô " xuất hiện trong cuộc sống của .

Ví dụ như sau khi kể lại mọi chuyện với thân, ấy hét lên qua điện thoại:

"Ai cơ? Cung Linh Linh à?"

"Cậu quen ta à?"

"Chính là con nhỏ mà tớ kể cậu suốt ấy! Cái đứa suốt ngày đong đưa với đồng nghiệp nam trong công ty bọn tớ. Hôm nọ đi karaoke còn bị trưởng phòng tóm cổ dẫn đi, hôm sau đã leo lên tổ trưởng nhóm bọn tớ!"

Thì ra là ta. Tôi từng nghe thân kể, năm nay công ty ấy có một vừa tốt nghiệp đại học, vào chưa bao lâu đã lả lơi với đủ loại nam đồng nghiệp, thậm chí còn định quyến rũ cả trai của thân tôi. 

May mà phát hiện kịp thời và dập tắt mọi chuyện trước khi nó kịp bùng lên.

"Tìm cách nào đó để ta ra gặp tớ đi."

"Gặp cậu? Cô ta giờ chắc chắn không dám đâu. Nhưng tớ có cách, cậu định gì?"

"Tất nhiên là bắt ta trả giá thật đắt…"

Những ngày qua, Nhậm Hoa Cường không ngừng xin lỗi tôi, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin.

Nhưng hay không , với tôi, đã không còn quan trọng. Khi hắn phản bội gia đình, hắn  phải hiểu rằng, có những việc đã thì không thể quay đầu.

Hiện tại, hắn một lòng muốn hòa giải, tất nhiên sẽ không đồng ý ly hôn, càng không dám liên lạc với Cung Linh Linh để tôi bắt nhược điểm. 

, muốn ly hôn, tôi chỉ có thể bắt đầu từ ta.

Qua lời kể của thân, tôi nắm rằng Cung Linh Linh là một vô cùng ham vật chất, phù phiếm, và đặc biệt sĩ diện. 

Tính cách này khiến ta dễ bị khai thác để tôi thu thập bằng chứng Nhậm Hoa Cường ngoại .

Cuối tuần, thân tôi dùng tài khoản WeChat của trai để dụ Cung Linh Linh đến một quán cà phê.

Khi ta thấy tôi, sắc mặt lập tức tái mét.

Hôm đó ở bệnh viện, tôi không kỹ, hôm nay quan sát cẩn thận, ta quả thật rất đẹp: gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh, làn da mịn màng đến mức không thấy lỗ chân lông. 

Nhưng vẻ ngoài đó không thể biện minh cho việc bọn họ ngoại .

Cung Linh Linh rõ ràng rất bất ngờ trước sự xuất hiện của tôi, cảnh giác hỏi:

"Cô gì ở đây? Cô muốn gì?"

"Tôi không gì cả, chỉ muốn chuyện. Đừng căng thẳng, ngồi xuống, chúng ta từ từ ." 

Tôi , rồi gọi phục vụ đến, tự ý gọi cho ta một ly trà xanh.

Về chuyện ta sảy thai ở bệnh viện, chẳng ai rõ hơn ta. 

Rõ ràng là do thiếu kiến thức và không biết tự kiềm chế mới dẫn đến kết cục này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...