Bệnh Nhân Của Tôi [...] – Chương 3

12.

Cô Lý bị thất bại lần đó, bà ta vẫn không quên thù.

Nhiều lần tôi thấy bà ta trốn ở cửa sổ, trộm Giang Vọng dưới sân.

Tôi định đi lại bắt chuyện, bà ta liếc trắng mắt, hừ lạnh rồi giận dỗi bỏ đi.

Tôi đến tìm viện trưởng, bà vẫn đang vật lộn với PPT với mái tóc tổ chim.

:

“Bình thường thôi, bà ấy xem như địch giành Giang Vọng rồi.”

Tôi thở dài, lắc đầu:

“Đúng là kiểu đương mù quáng, điên rồi cũng vẫn đương mù quáng.”

Tôi vừa quay người định rời đi thì viện trưởng gọi lại:

“Chuẩn bị đến đêm trăng tròn rồi đấy.”

Đêm trăng tròn, Lý sẽ từ kẻ đương mù quáng hóa thành người sói.

13

Chúng tôi đều biết Lý sẽ phát bệnh vào đêm trăng tròn, nên ai cũng sẵn sàng phòng bị.

Nhưng không ngờ lần này, ấy lại phát bệnh sớm.

Mấy ngày trước đêm trăng tròn, có người đến bệnh viện tâm thần thăm Lý.

Là một chàng trai trẻ rất đẹp trai. Nghe , đó là trai cũ của Lý – người từng tiêu xài tiền của ấy và còn ngoại với người giúp việc trong nhà.

Gần đây, người giúp việc chuẩn bị sinh con, có lẽ ta cảm thấy áy náy nên đến thăm Lý, còn mang theo một số quà tặng đắt tiền.

Nhưng so với số tiền ta lừa của Lý ngày trước, những món quà này chẳng đáng là bao.

Bị kích thích, Lý lập tức phát bệnh.

Cô ấy lẻn ra khỏi phòng, nhân lúc hộ lý đổi ca, vào bếp lấy một con dao gọt trái cây, rồi quay lại, lẻn vào phòng các bệnh nhân nam trẻ tuổi và bắt đầu tấn công.

Người đầu tiên bị thương hét lên thảm thiết, có người lập tức bấm chuông báo , tất cả các hộ lý vội vã chạy đến.

Tôi vốn chuẩn bị tan ca, nghe tiếng báo nên chạy quay lại.

Khi tôi tới nơi, bệnh viện đã trở nên hỗn loạn. Cô Lý cầm dao gọt trái cây, bắt giữ một bệnh nhân nam trẻ tuổi, khóc lóc kể khổ.

Từ việc từng hết lòng với mọi người, đến việc bị lừa sạch tài sản, ấy với đầy cảm dồn nén:

“Đàn ông đều không ra gì!”

Con dao trên cổ bệnh nhân nam càng ấn mạnh hơn, khiến máu chảy ra.

Bệnh nhân đó sợ đến mức tè ra quần.

Các bệnh nhân khác thấy cảnh này thì hét ầm ĩ, hộ lý cố gắng giải tán họ, càng giải tán thì càng hỗn loạn.

Tôi tìm kiếm hình bóng của Giang Vọng giữa đám đông không thấy. Một hộ lý nữ với tôi đã có nhiều bệnh nhân nam trẻ bị đâm.

Tôi lo lắng Giang Vọng cũng bị thương, vừa chạy vừa gọi to tên .

Nhưng không ngờ, tiếng gọi của tôi cũng lọt vào tai Lý.

Khi tôi thấy Giang Vọng trong góc phòng, thì Lý cũng thấy .

Có lẽ vì Giang Vọng có vóc dáng và khuôn mặt giống với người trai cũ, Lý nhận nhầm ta.

Cô Lý buông bệnh nhân nam đang bắt giữ, hét lớn:

“Thằng đàn ông cặn bã, đi chết đi!”

Rồi cầm dao lao về phía Giang Vọng.

Tôi hoảng hốt, hét lên:

“Giang Vọng, cẩn thận!”

Sau đó lao tới, dùng cơ thể mình che chắn cho .

Ngay khi con dao của Lý sắp đâm vào lưng tôi, Giang Vọng bất ngờ ôm lấy tôi, xoay người tránh đòn tấn công của Lý.

Tuy nhiên, sự việc diễn ra quá nhanh, tôi không thể hoàn toàn tránh , và cánh tay bị dao đâm trúng.

Thấy đâm nhầm người, Lý hoảng loạn, con dao rơi khỏi tay, và bảo vệ lao vào khống chế ấy.

Cơn đau từ vết thương trên cánh tay khiến tôi gục xuống đất. Ngẩng đầu lên, tôi thấy trong mắt Giang Vọng hiện rõ sự hoảng loạn và lo lắng – không giống biểu cảm của một đứa trẻ 5 tuổi.

14.

Tôi bị thương ở cánh tay, trong lúc bác sĩ thay băng cho tôi, viện trưởng dẫn Giang Vọng đến.

“Cậu ấy cậu ấy lo cho .”

Tôi rất sợ đau, mặt tái mét, mồ hôi đổ đầy trán, tôi không muốn Giang Vọng thấy vết thương và sợ hãi, nên gượng , :

“A Vọng ngoan, em ra ngoài đi, đừng .”

Nhưng Giang Vọng lại tôi chăm , lắc đầu:

“Em không sợ.”

Anh ngồi xuống cạnh giường, ở bên tôi. Trong khi đó, viện trưởng đứng bên cạnh, với giọng trách móc:

“Cô gan lắm, có biết ba gọi điện mắng tôi thế nào không? Cô chỉ là nhân viên hợp đồng thôi, nếu chết vì công việc, tôi sẽ phải bồi thường bao nhiêu tiền đây?”

Viện trưởng lời sắc như dao, tôi biết bà ấy thực lòng quan tâm.

Tôi nắm lấy tay Giang Vọng, đầy nịnh nọt với viện trưởng:

“Viện trưởng yên tâm, tôi sẽ không phiền bà đâu!”

Viện trưởng hừ lạnh một tiếng rồi quay lại PPT.

Tôi quay sang Giang Vọng. Anh đang chăm vết thương vừa băng bó của tôi, ánh mắt đầy lo lắng, trông tội nghiệp vô cùng.

Tôi không đành lòng, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay để an ủi:

“Chị không sao đâu, em đừng lo.”

Đôi mắt đào hoa của Giang Vọng long lanh nước:

“Nhưng mà chị đau.”

“Đúng là hơi đau thật.” Tôi ngừng lại một chút, trong đầu lóe lên một ý tưởng.

“Nhưng có một cách, có thể giúp chị hết đau ngay.”

Mắt Giang Vọng sáng rực:

“Là gì thế? Chỉ cần chị không đau nữa, A Vọng sẽ ngay.”

Tôi liếc cửa, chắc chắn bác sĩ và viện trưởng đã đi xa.

Rồi tôi ngoắc tay, ra hiệu cho Giang Vọng lại gần.

Anh hơi bối rối, vẫn cúi người xuống.

Tôi dùng tay kia kéo cổ áo , ghé tai :

“Em cho chị sờ cơ bụng, chị sẽ hết đau ngay.”

15.

Cuối cùng, tôi cũng sờ cơ bụng của Giang Vọng.

Nhưng vì sợ mình lại chảy máu mũi, máu lên não không đủ mà ngất xỉu, tôi chỉ sờ qua lớp áo một chút rồi cho đi.

Bố tôi bắt tôi về nhà nghỉ ngơi. Tôi đành lưu luyến tạm biệt Giang Vọng, trước khi đi còn sờ thêm một lần cơ bụng của và dặn dò:

“Chị sẽ quay lại, em phải ngoan nhé.”

Ở nhà dưỡng thương gần nửa tháng, ngày nào tôi cũng nghĩ đến việc trở lại viện.

Bố tôi thắc mắc:

“Hồi trước bảo đi ở bệnh viện tâm thần, con phản đối dữ lắm. Sao giờ lại muốn sống luôn ở đấy ?”

Tôi ngước lên trời than thở:

“Con giờ thích công việc đó rồi. Con thích cảm giác hy sinh bản thân để mang lại ánh sáng cho người khác.”

Thật ra, tôi chỉ muốn hy sinh bản thân để ngắm cơ bụng của Giang Vọng.

Ở nơi bất lực nhất, tôi gặp người mà tôi không muốn phụ lòng nhất.

16.

Tôi trở lại viện sau hơn nửa tháng.

Vừa vào viện, tôi ghé chào viện trưởng rồi nhanh chóng bắt đầu công việc. Tôi không đến tìm Giang Vọng ngay.

Khi đang dắt một bệnh nhân nam có tâm trí như trẻ con đi dạo trong vườn, tôi cờ gặp Giang Vọng.

Anh tôi, rồi sang bệnh nhân nam bên cạnh tôi, khuôn mặt lạnh tanh, sau đó quay lưng rời đi.

Tôi vừa định gọi lại thì bệnh nhân nam bên cạnh đã níu lấy tôi:

“Chị ơi, chị ơi, em muốn bắt chuồn chuồn!”

Bệnh nhân này rất dễ . Tôi không thể bỏ mặc cậu ấy, đành theo bóng Giang Vọng rời đi một mình.

Đến bữa ăn, Giang Vọng ngồi một mình ở góc, gắp rau ăn.

Tôi lấy một cái đùi gà từ bếp, đem đến bàn của :

“A Vọng, này, chị lấy cho em cái đùi gà lớn này.”

Giang Vọng đang gắp rau thì thấy đùi gà trong khay của mình. Anh buông đũa, đứng dậy quay đi mà không một lời.

Tôi: “…”

Anh ghen sao?

17.

Tôi hiểu ra rằng Giang Vọng ghen vì tôi chăm sóc bệnh nhân nam khác cũng có tâm trí như trẻ con.

Trẻ con mà, ghen là chuyện bình thường.

Vậy nên tôi hỏi cháu trai:

“Nếu con thấy giáo thích của mình quan tâm đến nhỏ khác nhiều hơn, con ghen. Con nghĩ giáo phải gì để con không giận?”

Cháu trai nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi đáp:

“Con muốn giáo thể hiện rằng thích con hơn kia, như thế con sẽ cảm thấy thoải mái và sẵn lòng với ấy.”

Tôi nghe xong thấy rất có lý.

Hóa thù thành , chẳng phải là hết ghen rồi sao?

Vậy là tôi dẫn bệnh nhân nam kia đến chỗ Giang Vọng đang phơi nắng.

Tôi ngồi ở giữa, Giang Vọng ngồi bên trái, còn bệnh nhân kia ngồi bên phải.

Tôi kéo tay hai người họ, để họ bắt tay nhau.

“A Vọng, đây là A Nam, cậu ấy mới đến. Hai em tốt của nhau nhé?”

A Nam có tâm trí như đứa trẻ ba tuổi, vừa cắn ngón tay vừa toe toét Giang Vọng:

“He he, tốt, A Nam muốn tốt với A Vọng.”

Tôi Giang Vọng với ánh mắt đầy hy vọng.

Nhưng Giang Vọng lại cắn chặt răng, gương mặt như vừa bị táo bón, tôi với vẻ chịu đựng khó tả.

Tôi nghĩ rằng vẫn đang ghen, nên tiếp tục dỗ:

“A Vọng, em yên tâm, chị chắc chắn sẽ không thiên vị đâu. Chị sẽ thích cả hai em như nhau. A Nam không phải đến để chia rẽ chúng ta, mà là để tham gia cùng chúng ta…”

Câu của tôi còn chưa xong, Giang Vọng đã giận dữ hất tay tôi ra.

Anh để lại một câu đầy tức tối:

“Thẩm Tang Ninh, chị bị bệnh đấy à!”

Rồi quay người bỏ vào phòng.

Tôi đứng đờ ra tại chỗ.

Khoan, vừa rồi tôi bị một bệnh nhân tâm thần mắng là có bệnh sao?!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...