“Đúng , cuối cùng đã nhớ ra rồi. Đây là lần thứ hai quên em.”
Trong khoảnh khắc đó, quá khứ như quay lại, đan xen giữa kỷ niệm và hiện tại.
12
Từ khi tôi có thể ghi nhớ mọi thứ, tôi đã biết mình có một người hàng xóm tên là Hoắc Mẫn.
Chúng tôi sinh ra gần như cùng lúc, chỉ cách nhau vài bước chân, nên một cách tự nhiên, chúng tôi lớn lên cùng nhau. Đó là những năm tháng ngọt ngào, vô tư, khi trong sáng như hoa mai xanh mơn mởn giữa trời xuân. Thời gian trôi qua trong bình yên và hạnh phúc.
Nhưng rồi, ngày nọ, mẹ của Hoắc Mẫn phát hiện bị ung thư. Để chữa trị cho bà, gia đình bán nhà, rời khỏi khu phố, và từ đó không còn tin tức gì nữa.
Năm tôi mười lăm tuổi, một biến cố lớn xảy ra. Cha mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn máy bay. Tôi đau đớn, tự nhốt mình trong phòng suốt cả tháng trời, hoàn toàn cắt đứt khỏi thế giới bên ngoài, gần như không ăn uống gì, chỉ muốn cùng cha mẹ rời khỏi trần gian này.
Trong lúc tôi chìm sâu vào tuyệt vọng, bỗng nhiên một giọng máy móc vang lên trong đầu tôi:
【Đing! Phát hiện nữ chính đã trở thành trẻ mồ côi, hệ thống nữ chính đoá hoa bi thương đã kết nối thành công】
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, ngơ ngác hỏi:
“Ngươi là ai?”
【Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống của , là nữ chính bi thương của thế giới này.
【Một tuần sau, cốt truyện sẽ bắt đầu, sẽ gia đình nam chính nhận nuôi, từ đó khởi đầu mối đau khổ và sâu sắc với nam chính.
【Trong quá trình đương với nam chính, sẽ mất một quả thận và tử cung. Nhưng cuối cùng, sẽ giành của nam chính và đạt kết thúc hạnh phúc với ấy.
【Bây giờ, hãy hoàn thành bước đầu tiên của cốt truyện: gia đình nam chính nhận nuôi.】
Một tia sét như giáng xuống đầu tôi. Tôi đứng lặng người suốt một phút, rồi bật thốt lên một cách đau đớn và không thể tin nổi:
“Vậy nên, cái chết của cha mẹ tôi… chỉ là vì cái gọi là ‘gặp gỡ nam chính’ ư?!”
Giọng máy móc đáp lạnh lùng:
【Đúng , theo cốt truyện, chỉ khi trở thành nhi, nữ chính mới có thể gia đình nam chính nhận nuôi.】
Mắt tôi mở lớn, vẻ không thể tin nổi. Rồi một tiếng điên cuồng bật ra khỏi miệng tôi. Tôi đến rung người, nước mắt lăn dài trên má:
“Cốt truyện tồi tệ đến mức nào mà phải đánh đổi bằng mạng sống của cha mẹ tôi?”
Tôi lạnh lùng :
“Vứt bỏ cái ý tưởng hoang đường của ngươi đi. Tôi không phải nữ chính của ai cả, cũng không phải con rối để người khác tùy tiện điều khiển. Và nữa, tôi đã có người mình rồi.”
Giọng hệ thống đều đều, không chút cảm :
【Cô đang đến Hoắc Mẫn sao?
【Hoắc Mẫn là phản diện của thế giới này, sau này sẽ là đối thủ kinh doanh của nam chính, hai người không thể bên nhau.
【Hệ thống đã xóa hết ký ức của ta về .
【Anh ấy sẽ không nhớ , cũng sẽ không .】
Tôi bịt tai lại, loạng choạng đứng lên, từng bước một rời khỏi căn phòng tôi đã tự nhốt mình suốt cả tháng trời.
Lần đầu tiên, tôi bước ra khỏi căn phòng đen tối đó.
Tôi là Mạnh Diêu Tinh.
Tôi tự là chính mình, không phải con rối trong tiểu thuyết của ai cả. Định mệnh của tôi, chỉ tôi mới có quyền nắm giữ.
Trước khi gia đình nam chính kịp nhận nuôi tôi, tôi đã tìm đến người và để ông nhận nuôi mình. Ánh mắt của ông đối với tôi lúc nào cũng khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Nhưng may mắn thay, tôi đủ lanh lợi để xoay xở và chưa bao giờ để ông đạt mục đích của mình. Dẫu , ông vẫn ngày càng trở nên lấn tới, như một con cóc ghẻ lúc nhúc bò lên chân tôi, không đến mức nguy hiểm, cũng vô cùng khó chịu.
Hệ thống thường xuyên lải nhải bên tai tôi:
【Đi theo có gì tốt? Căn nhà này còn không lớn bằng nhà vệ sinh của nam chính.
【Chẳng lẽ không muốn đến nhà nam chính hưởng vinh hoa phú quý, trở thành nữ chủ nhân của một gia đình hào môn sao?】
Tôi nhếch miệng :
“Không muốn.
“Không chỉ không muốn bà chủ hào môn, tôi còn không muốn cái tên ‘nam chính chó chết’ đó trở thành ông chủ hào môn.”
【Cô định gì?!】
Việc ăn của nhà nam chính không phải lúc nào cũng minh bạch. Nhờ biết trước nội dung cốt truyện, tôi đã dành ra nửa năm để thu thập chứng cứ và viết một bức thư tố cáo có tên tôi. Trong tiếng cảnh báo điên cuồng của hệ thống, tôi đã nộp nó cho cơ quan có thẩm quyền và các cơ quan chức năng đã rất nghiêm túc xử lý.
Trong vòng vài tháng, gia đình nam chính bị kiểm tra kỹ lưỡng, mất sạch vinh quang của hào môn ngày trước. Gia đình ấy cuối cùng chỉ còn chút ít tài sản và phải di cư ra nước ngoài để tránh bão.
Suốt cả thời gian đó, tôi chưa từng gặp mặt cái người mà tương lai sẽ moi thận và tử cung của tôi.
Hệ thống im lặng thật lâu, cuối cùng chỉ thở dài đầy bất lực:
【Nam chính đã rời khỏi phạm vi cốt truyện, không thể ràng buộc.
【Hệ thống sẽ rời khỏi thế giới này trong vòng 24 giờ. Ký chủ, tự do rồi.】
Ngày hệ thống rời đi, thời tiết rất đẹp.
Trời trong xanh, trong vắt như viên ngọc lam khổng lồ. Ánh nắng ấm áp tràn ngập khắp mọi nơi.
Tôi mua một túi thuốc chuột, tay cầm một túi bánh mì, vừa ngân nga hát vừa đi về nhà, lòng đầy những toan tính để thoát khỏi người đó một cách kín đáo nhất.
Đúng lúc ấy, tôi thấy một bóng hình quen thuộc phía trước.
Dáng người ấy cao lớn, bờ vai rộng, đôi chân dài, thân hình mảnh khảnh mạnh mẽ của một chàng trai. Người ấy trông có vẻ gầy hơn so với ký ức của tôi, lạnh lùng hơn đôi chút.
Gió nhẹ lay tà áo của ấy, tôi có cảm giác như thấy một đóa hoa, đóa hoa tôi đã tìm kiếm bao lâu nay, cuối cùng cũng hội ngộ.
Tôi chớp mắt, cố kìm lại những giọt lệ muốn tuôn rơi, rồi hít một hơi thật sâu, thay đổi biểu cảm của mình thành một vẻ ngây thơ vô tội.
Tôi nhân cơ hội bỏ gói thuốc chuột vào thùng rác, rồi khẽ nghiêng đầu, giọng như có chút nghẹn ngào, mềm mại cất lên:
“Anh… có thể giúp em không? Chú em luôn bắt nạt em, có thể đuổi ông ta đi giúp em không?”
Cậu thiếu niên ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm vào tôi. Một lúc lâu sau, cậu thốt lên hai từ ngắn gọn:
“Dẫn đường.”
Tôi mỉm , bước nhanh về phía cậu, váy của tôi nhẹ nhàng bay trong gió, tràn ngập niềm vui.
Không gì có thể ngăn cách chúng tôi ở bên nhau. Hoắc Mẫn đã quên tôi, không sao, tôi sẽ khiến ấy tôi một lần nữa.
13
Cuộc sống sau đó trôi qua thật nhanh và yên bình. Hai tháng sau, cảnh sát đưa vụ án của gia đình Hoắc vào viện kiểm sát. Anh cả và chị hai của Hoắc bị truy tố vì các tội danh cố ý thương tích, bắt cóc và tống tiền. Đối diện với bản án công lý của pháp luật, họ sẽ phải trải qua phần đời còn lại sau song sắt.
Hai tháng sau, Hoắc Mẫn xuất viện.
Bốn tháng sau, tôi sinh ra một bé nhỏ bé, mềm mại và đáng , đó là con của tôi và Hoắc Mẫn.
Sau sáu tháng nghỉ dưỡng sau sinh, tôi lại tạo ra nhiều tác phẩm xuất sắc, trở thành một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, thường xuyên đi khắp nơi trên thế giới để chụp ảnh.
Hoắc Mẫn cũng thường bỏ việc, dính chặt bên tôi, nhân cơ hội cùng tôi du lịch vòng quanh thế giới.
…
Hôm nay, thương hiệu C xa xỉ cần chụp một bộ ảnh thời trang mẫu trên vách đá. Nhà sản xuất loay hoay mãi không tìm địa điểm phù hợp, vì ghép cảnh bằng AI sẽ trông quá giả.
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi với ấy:
“Tôi có một căn biệt thự trên vách đá, có muốn đến xem thử không?”
Đôi mắt của nhà sản xuất sáng lên, lập tức dẫn đoàn quay phim lên đường, dĩ nhiên Hoắc Mẫn cũng đi cùng.
Tôi và đoàn phim đi qua căn biệt thự trên vách đá.
Nơi giao thoa giữa trời và biển, một căn biệt thự đứng sừng sững trên vách đá. Kiến trúc bên ngoài tối giản, hiện đại, với bức tường trắng nổi bật bên những khung cửa kính màu đen. Những ô cửa sổ lớn như những khung tranh, ra ngoài là biển rộng vô tận và vách đá dốc đứng, bọt sóng trắng lấp lánh ánh bạc dưới ánh nắng.
Nhà sản xuất không ngừng khen ngợi, điều phối viên và người phụ trách ánh sáng để dựng cảnh.
Hoắc Mẫn đi một vòng, rồi quay lại bên tôi, vòng tay qua eo tôi, ghé sát tai thì thầm:
“Ngôi sao nhỏ, em mua căn biệt thự này khi nào?”
Tôi nháy mắt với :
“Anh đoán thử xem.”
Hoắc Mẫn bật trầm thấp:
“Trong lúc mất trí nhớ, đúng không?”
Anh nhếch môi , có chút tự mãn:
“Đây là nơi em chọn để giam cầm .”
Tôi chỉ mím môi, mỉm .
Anh đoán không sai.
Sau khi biết Hoắc Mẫn lần thứ hai quên hết mọi ký ức về tôi, tôi gần như phát điên. Lo âu, trầm cảm, như một con thuyền đơn độc bị cơn bão dữ cuốn vào bóng tối bất tận.
Anh sao có thể quên tôi lần nữa?!
Anh sao có thể không tôi nữa?!
Vậy nên, tôi đã mua căn biệt thự bên vách đá này, yên tĩnh, độc, biệt lập với thế giới. Tôi định đưa Hoắc Mẫn đến đây, khóa chặt cửa, chỉ có tôi và Hoắc Mẫn.
Nếu, nếu không tôi lần thứ ba…
Tôi sẽ ôm , cùng nhảy xuống từ vách đá này.
May mắn thay, may mắn là Hoắc Mẫn lại tôi từ cái đầu tiên. Trước khi tôi kịp giam , đã đưa tôi đến biệt thự trên núi tuyết.
Nghĩ đến đây, tôi không kìm bật .
Hoắc Mẫn với gương mặt tràn đầy thương và dịu dàng, ôm chặt lấy tôi, thì thầm bên tai:
“Ngôi sao nhỏ, dù mất trí bao nhiêu lần, cũng sẽ một lần nữa, thêm lần nữa, em một cách điên cuồng và không chút do dự.”
Tôi mỉm , siết chặt tay , hôn lên má .
Chúng tôi quả thật sinh ra là dành cho nhau.
Bởi vì—
Tình không dành cho những kẻ yếu đuối, dành cho những chiến binh.
End
Bạn thấy sao?