“Là thế này, Mạnh. Vì chấn não do tai nạn, Hoắc tiên sinh dường như đã quên hết những ký ức liên quan đến . Anh ấy nghĩ thế giới này là một quyển tiểu thuyết, rằng ấy là phản diện, còn là nữ chính.”
Tôi kinh ngạc:
“Vậy tức là trong đầu ấy, tôi đã kết hôn với người khác? Với cái người gọi là nam chính ấy hả?”
Bác sĩ gật đầu:
“Đúng , các chuyên gia phán đoán đây là một dạng mất trí nhớ hiếm gặp. Để tránh tổn thương thêm cho não bộ, chúng tôi khuyên tạm thời thuận theo suy nghĩ của ấy, đừng gì về trạng thực tế.”
Tôi chán nản quay vòng tại chỗ:
“Vậy khi nào tôi mới có thể sự thật cho ấy?”
Bác sĩ trị liệu trầm ngâm một lúc:
“Không cần phải đặc biệt cho ấy ngay đâu. Khi cảm hay thể chất của ấy chịu tác lớn, những ký ức sâu nhất sẽ tự trỗi dậy, giống như một mảnh ghép còn thiếu sẽ tự khớp lại. Trước khi điều đó xảy ra, tôi khuyên cứ giữ nguyên hiện trạng.”
….
Tin xấu là Hoắc Mẫn đã quên hết những ký ức về tôi.
Tin tốt là lại phải lòng tôi lần nữa.
Dù trong mắt , tôi là “vợ người ta”, điều đó không cản phản diện như , sau khi trúng tiếng sét ái , trực tiếp “cưỡng ép” và đưa tôi đến biệt thự trên núi tuyết của .
… Được thôi, vẫn biết cách khiến người ta phải nể phục.
Trong studio, cuối cùng Lương Nguyên cũng nhận ra thân phận của Hoắc Mẫn. Anh ta sợ đến rơi nước mắt:
“Hoắc tiên sinh, xin lỗi! Tôi không kiềm chế lời , xin ngài cho tôi thêm một cơ hội!”
Hoắc Mẫn khẽ nhíu mày, phẩy tay nhẹ, lập tức có bảo vệ bước tới, lôi Lương Nguyên ra ngoài. Lạnh lùng, quyết đoán, một lời ra là không đổi.
Nhìn , tôi chẳng thấy có dấu hiệu nào của một người mất trí cả.
Tôi ôm máy ảnh, hơi buồn bã thở dài:
“Xem ra hôm nay không chụp rồi.”
Hoắc Mẫn nhạy bén nhận ra tâm trạng của tôi:
“Em rất muốn chụp sao?”
Tôi gật đầu.
Mỗi cơ hội chụp ảnh đều quý giá với một nhiếp ảnh gia.
Anh cúi mắt, suy nghĩ một chút rồi mở một nút trên cổ tay áo, đeo chiếc đồng hồ cơ khí kia vào. Ngón tay dài, các đốt tay rõ ràng, gân xanh nổi trên mu bàn tay, trông đẹp đến lạ.
Anh ngước mắt tôi, giọng trầm lắng:
“Vậy chụp , không?”
04
Tôi giơ máy ảnh lên một lần nữa.
Lần này, người trong ống kính là Hoắc Mẫn – người đàn ông đã ở bên tôi hơn mười năm qua.
Tôi luôn biết ấy đẹp trai, khi qua ống kính, vẻ đẹp ấy khiến tôi gần như không đứng vững. Anh trông như một kiệt tác của một nhà điêu khắc đại tài – gương mặt hoàn mỹ với đôi mày rậm, mắt đen sâu thẳm, sống mũi cao, đôi môi mỏng, tất cả đều toát lên nét lạnh lùng và mạnh mẽ.
Hoắc Mẫn không thừa bất kỳ tác nào, tất cả từ đều toát lên khí chất lạnh lùng và đầy cuốn hút, như thể sự tàn nhẫn và vẻ đẹp nam tính cực độ hòa quyện hoàn hảo trong con người . Không kiềm chế , tôi nuốt khan một cái:
“Làm tóc ấy rối lên một chút, tạo vẻ hơi lộn xộn.” – Tôi .
Nhưng khi thấy ánh mắt chần chừ của người phụ trách đạo cụ và chuyên viên trang điểm, tôi biết không ai dám vào cả. Vậy là, tôi phải tự mình bước tới, nhẹ nhàng xoa rối mái tóc .
Tôi đứng, ngồi, khoảng cách gần đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng thở của cả hai. Mùi hương tuyết tùng nhẹ nhàng lạnh lùng từ lan tỏa, trong tầm mắt là đôi mắt sắc lạnh của , giống như ánh mắt của một con thú hoang đang quan sát con mồi.
Người bình thường khi chằm chằm vào ai đó lâu sẽ tránh ánh mắt, Hoắc Mẫn thì không. Anh thẳng vào mắt tôi, không trốn tránh, không hề chớp mắt. Đôi mắt ấy như muốn nắm trọn mọi hành , mọi biểu cảm của tôi, kiểm soát mọi thứ thuộc về tôi.
Tôi cố gắng kiềm chế, bàn tay cầm máy ảnh run rẩy, chụp xong một loạt ảnh. Khi xem lại ảnh, tôi nghe thấy xung quanh là những tiếng trầm trồ kinh ngạc:
“Trời ơi, vai rộng, eo nhỏ, chân dài, quá là có tính xâm lược, bộ ảnh này chắc chắn sẽ bùng nổ.”
“Diêu Tinh chụp cũng tuyệt quá, hormone và sức hút dục bùng nổ.”
“Hoắc tiên sinh thật sự không nghĩ đến việc người mẫu sao?”
“Suỵt! Không sợ à mà hỏi , ai có thể mời cậu chủ người mẫu chứ?”
Hoắc Mẫn khẽ nhướng mày, nắm lấy tay tôi, lịch sự hỏi: “Tôi có thể mượn nhiếp ảnh gia không?”
Lời của tổng tài tập đoàn Hoắc đã ra, không ai dám cản trở. Tôi ra sức nháy mắt cầu cứu với nhà sản xuất, ấy chỉ xoa mũi, giả vờ như không thấy.
Vậy là tôi bị Hoắc Mẫn dẫn lên chuyên cơ riêng của . Qua những tòa nhà chọc trời san sát, chúng tôi lại bay về căn biệt thự trên núi tuyết ấy.
Ngoài cửa sổ máy bay, những tầng mây trôi qua. Trong khoang máy bay sang trọng, chỉ có hai chúng tôi. Tôi lén ngước mắt lên, ở khoảng cách gần, lại vô thức nuốt nước bọt. Hoắc Mẫn tôi, ánh mắt sâu thẳm:
“Sao lại không về nhà ăn trưa như đã hứa?”
Biết điều là không nên dại chống đối. Tôi nắm lấy tay , lấy lòng và khẽ giải thích:
“Em đâu có không muốn về, chỉ là ngôi sao đến muộn, nên bị lỡ giờ thôi mà.”
Nhưng chỉ vuốt ve eo tôi, ánh mắt lấp lánh như biển sâu, giọng vừa dịu dàng vừa ẩn chứa nét tàn nhẫn:
“Ngôi sao nhỏ, em xem, nên em thế nào đây. Eo em nhỏ thế này, không nghĩ đến việc bỏ thứ gì đó vào sao?”
Bạn thấy sao?