Bệnh Kiều Không Muốn [...] – Chương 2

3

“Ngăn kéo trong thư phòng… có thuốc và ống tiêm, đi lấy giúp tôi…” Giọng của Tống Hoài Nam đứt quãng, cố gắng che giấu những hoa văn và vảy đen ngày càng lộ rõ trên cơ thể.

Tôi người đàn ông đang nhẫn nhịn đến mức cắn rách cả môi, quần áo ướt đẫm mồ hôi, dán sát vào người, nổi bật những đường cơ bụng khiến người ta hô hấp gấp gáp…

Bất giác thay đổi chủ ý.

Ba năm độc thân, tuy rằng ham muốn của tôi không mạnh như một incubus.

Nhưng dù gì tôi cũng là một con người bình thường.

Điều khoản đầu tiên trong hợp đồng hôn nhân là do chính tôi viết:

Không bàn chuyện cảm, chỉ về tiền bạc, nghiêm cấm nhân cơ hội chiếm đoạt người khác.

Nhưng tôi là nữ phụ độc ác, quan tâm gì đến đạo đức chứ…

Nghĩ thông suốt rồi, tôi nhẹ nhàng vỗ vào mặt người đàn ông, thì thầm: “Tống Hoài Nam, nhớ nhẹ nhàng một chút.”

“Đừng chạm vào tôi, bẩn…” Cả người Tống Hoài Nam run lên vì chạm của tôi, vẫn cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng.

“Nhưng tôi muốn…”

Tôi cởi áo choàng, dùng đầu ngón tay lau vết máu trên môi ta, kiễng chân hôn lên.

Bình luận:

【Cái gì thế này, nữ phụ lại chủ sao?】

【Cái tác vỗ mặt này, aaaaa, thật sự quá mê hoặc! Chị ơi, chị còn thiếu một con chó không?】

【Tình xen lẫn hận, rác rưởi! Hận thù sinh ra , cực phẩm!】

【Trái tim run rẩy, đôi tay run rẩy, cuối cùng cặp đôi ác nhân của chúng ta cũng sắp “ hận” rồi sao!】

Khoảnh khắc đôi môi chạm vào nhau, Tống Hoài Nam lập tức đoạt lại quyền chủ , lòng bàn tay rộng nóng áp chặt lấy sau gáy tôi.

Không khí trong phổi bị cưỡng ép rút đi, đôi chân tôi mềm nhũn.

Tôi không biết từ lúc nào, eo mình đã bị một sợi “dây thừng” đen thô to quấn chặt.

Siết chặt đến mức hơi đau, tôi khẽ rên lên, thử gỡ nó ra.

“Xin lỗi… đừng …” Tống Hoài Nam bừng tỉnh khỏi cơn mê, đồng tử co lại, điên cuồng giấu đi cái đuôi đã lộ ra vì .

Chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã hoảng loạn lao ra khỏi phòng.

Chẳng mấy chốc, từ thư phòng bên cạnh vang lên tiếng lật ngăn kéo sột soạt, cùng với mùi thuốc không rõ bay khắp không khí.

Tôi vịn lấy tủ quần áo, vừa cố gắng hít thở không khí trong lành, vừa dòng bình luận vẫn lướt nhanh:

【Tống Hoài Nam, tên hèn nhát này, quay lại đây ngay! Lão tử đã cởi quần rồi, thế mà ngươi lại chạy mất!】

【Đủ rồi, chỉ có mình tôi thấy đau lòng cho nam phụ sao?】

【Nữ phụ ơi, tổ tiên của tôi, nhất định đừng ghét bỏ bản thể của nam phụ vào lúc này nhé, ấy thực sự sắp tan vỡ rồi.】

Không phải đâu!

Tôi thực sự chỉ muốn bảo ta đừng quấn chặt như thôi mà…

4

Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi không thấy bóng dáng Tống Hoài Nam đâu.

Tôi vừa ăn bánh sandwich vừa hít sâu ba giây, sau đó mở điện thoại.

Bất ngờ phát hiện, tất cả những bình luận tiêu cực dường như đã bốc hơi sau một đêm.

Mấy trang báo từng mắng chửi tôi thậm tệ nhất, thậm chí cả tài khoản chính thức của họ cũng bị khóa.

Một người truyền thông hiếm hoi vẫn còn liên lạc với tôi đã gửi một bức ảnh chụp bố mẹ tôi đến công ty của họ, kèm theo dòng tin nhắn: “Xử lý xong hết rồi.”

Tôi nở nụ .

Tôi biết ngay mà, bố mẹ sẽ không thực sự mặc kệ tôi.

Dù sao trước đây, những vụ lùm xùm lớn nhỏ cuối cùng cũng đều do họ đứng ra dàn xếp.

Bình luận:

【Chịu thua rồi, nam phụ mỗi lần âm thầm giúp nữ chính xong đều nhường hết công lao cho cặp đôi “cha mẹ” rẻ tiền kia…】

【Tống Hoài Nam, người đàn ông số một giới tổng tài trong khoản giặt đồ lót bằng vẻ mặt lạnh tanh. Vợ vui thì hớn hở hầu hạ vợ. Vợ không vui thì lạnh lùng hầu hạ vợ.】

【Đáng tiếc, nữ phụ chẳng hiểu gì cả. Tối qua còn rõ ràng ghét bỏ ta như thế, tuy may mắn thoát kiếp bị ly hôn, e rằng cuối cùng vẫn không tránh khỏi số phận bị cưỡng chế đâu.】

Tôi giật mình, rời mắt khỏi bình luận, chăm bức ảnh trên màn hình điện thoại.

Nhìn thật kỹ trong suốt mười phút, cuối cùng tôi cũng phát hiện dấu vết chỉnh sửa bằng Photoshop…

Tôi mở WeChat, lật xuống tận cuối danh bạ để tìm Tống Hoài Nam:

【Hôm nay có rảnh không? Em có chuyện muốn .】

Đối phương lập tức trả lời:

【Gửi nhầm người rồi.】

“…”

【Không nhầm đâu mà, chồng 〜】

Lần này, ta trả lời rất chậm:

【Chuyện tối qua, xin lỗi. Anh không nên để em thấy cảnh tượng ghê tởm đó. Hôm nay rất bận, nếu em muốn ly hôn thì cứ liên hệ luật sư trước.】

【Không không không,】 tôi vội vàng phản bác: 【Không phải chuyện ly hôn.】

Tống Hoài Nam:

【Được, chiều gặp.】

Bình luận:

【Cười chết mất, ly hôn thì không rảnh. Không ly hôn, chiều gặp.】

【Nguy hiểm thật, nữ phụ lại một lần nữa thoát hiểm trong gang tấc khỏi màn chơi trong căn phòng đen. Sao tôi cứ có cảm giác ấy dường như nhận ra điều gì đó và đang tự cứu mình nhỉ?】

【Sao tôi cứ cảm thấy tiết này sẽ dẫn đến chuyện không hay, lại không nhớ ra là chuyện gì…】

5

Buổi chiều, tôi đặc biệt ăn diện một chút, đến quán cà phê gần công ty của Tống Hoài Nam sớm nửa tiếng.

Gọi một phần đồ ngọt, cúi đầu từ tốn ăn.

Bên đối diện vang lên tiếng ghế kéo.

Tôi tươi rạng rỡ: “Chồng ơi, thử xem…”

Ngẩng đầu lên, tôi mới phát hiện người ngồi đối diện không phải Tống Hoài Nam.

Thẩm Phi tôi trong bộ váy đỏ trễ vai gợi cảm cùng lớp trang điểm tinh xảo, khẽ :

“Trần Lật Lật, em thích đến mức này sao? Ngay cả câu ‘chồng ’ cũng ra miệng .”

Tôi lười nhảm, đứng dậy định rời đi.

Lại bị Thẩm Phi giữ lấy cổ tay.

“Buông ra, chồng tôi đang ở gần đây.”

“Đừng giả bộ nữa, nếu không phải vì muốn chọc tức , một người kiêu ngạo như em có thể nào lại kết hôn với một con lai quái vật như Tống Hoài Nam chứ? Đừng tưởng không biết, suốt ba năm qua, em thậm chí còn chưa từng để ta chạm vào.”

Ánh mắt Thẩm Phi rơi xuống đôi môi đỏ tươi của tôi, đáy mắt tối lại, giọng điệu bỡn cợt:

“Một nụ hôn, đủ để em tạm thời buông tha cho A Đình chứ?”

Tôi người đàn ông trước mặt, chỉ cảm thấy xa lạ.

Người trai hàng xóm ngông cuồng, có chút phản nghịch trong trí nhớ của tôi, rốt cuộc từ khi nào đã trở thành như thế này…

Hình như bất cứ ai tiếp với Tô Đình, cuối cùng đều biến thành một con người tôi không còn nhận ra nữa.

Thẩm Phi bóp cằm tôi, từ từ cúi xuống:

“Lật Lật, em ăn diện xinh đẹp thế này là để gặp sao, hửm?”

Tôi vùng vẫy, qua tấm kính cửa sổ, tôi thấy Tống Hoài Nam đứng bên ngoài.

Bình luận:

【Đừng ôm hy vọng nữa, nữ phụ. Từ lúc em gọi Thẩm Phi là ‘chồng’, Tống Hoài Nam đã đứng đó rồi. Ngũ giác của incubus vô cùng nhạy bén, những gì hai người , ta đều nghe thấy hết.】

【Ô mô, hiện trường tu tràng! Kích thích quá! Tôi thích xem lắm!】

【Đỉnh cao luôn! Mỗi khi tôi nghĩ rằng Trần Lật Lật cuối cùng cũng có thể sống sót, ấy luôn tìm ra cách chết thứ 361.】

Tôi dùng toàn bộ sức lực, mạnh mẽ đẩy Thẩm Phi ra, lao ra khỏi quán cà phê.

Vừa kịp lúc, trước khi Tống Hoài Nam rời đi, tôi nắm lấy tay áo .

Đôi mắt người đàn ông đen kịt như mực, sâu không thấy đáy: “Đây là chuyện em muốn với tôi sao?”

“Không phải, em không biết vì sao Thẩm Phi lại xuất hiện ở đây…”

Nói một nửa, tôi chợt nhớ ra tin nhắn mà Thẩm Phi gửi trước khi tôi chặn ta.

Hôm nay đúng là thứ Sáu.

Nhưng tôi chưa bao giờ đồng ý gặp ta.

Tôi đã cố gắng hết sức để tránh xa nam nữ chính rồi.

Sức mạnh của cốt truyện, lại mạnh đến mức này sao?

6

“Vừa rồi là Thẩm Phi muốn cưỡng hôn em, em không đồng ý, đã lập tức đẩy ta ra.”

Ngũ quan của Tống Hoài Nam có nhiều góc cạnh sắc nét, khi không , cả người tỏa ra khí thế lạnh lẽo như đao kiếm.

Cộng thêm chiều cao gần một mét chín, ta đủ để khiến người ta run rẩy da đầu.

Khiến tôi cũng trở nên lắp bắp:

“Chiều nay em hẹn là để với , tối qua… em hoàn toàn tự nguyện. Đó là nụ hôn đầu của em, em không biết cách đổi hơi, em đẩy ra là vì ôm chặt quá, em không thở , không phải vì em ghét bỏ.”

Nói một hơi xong, tôi lấy hết dũng khí, ngẩng đầu vào mắt Tống Hoài Nam.

Màu đen trong đôi mắt ta dần dần nhạt đi, trở lại bình thường.

Bình luận:

【Tốt quá rồi, chơi thẳng luôn, chúng ta sống rồi!】

【Nữ phụ thật hay giả ? Hay ấy cố thế để khiến nam chính ghen?】

【Người trên đang à? Nam chính dở hơi kia xứng đáng ghen sao? Tác giả tưởng mình đang viết một tay chơi đa , thực chất lại là một gã đàn ông dầu mỡ đáng khinh. Chỉ có thể xứng đôi với nữ chính bánh bèo của hắn ta thôi. Nữ phụ chỉ cần không mù, chắc chắn sẽ chọn nam phụ (dù ba năm trước mắt ấy đúng là có hơi mù thật).】

“Trần Lật Lật.”

Thẩm Phi cũng từ quán cà phê bước ra, tôi và Tống Hoài Nam đứng sát nhau, ánh mắt đầy vẻ khinh thường:

“Em đã hơn hai mươi tuổi rồi, sao vẫn còn chơi cái trò trẻ con này? Nghĩ rằng thì sẽ ghen sao?”

Tôi thuận theo tay áo, lồng mười ngón tay vào tay Tống Hoài Nam, đan chặt.

“Thẩm Phi, tôi không thích nữa. Tôi đã kết hôn, có chồng rồi. Từ giờ trở đi, ơn đừng quấy rầy tôi nữa.”

“Nếu , và Tô Đình đã chia tay rồi, bây giờ đang độc thân thì sao?” Thẩm Phi nhạt, ánh mắt đầy tự tin, như thể tôi chắc chắn sẽ dao .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...