8
Tôi nghe Cảnh Chiêu lén gọi điện thoại cãi nhau với bố ấy.
Cô ấy đã ở trong nhà vệ sinh 3 tiếng liền.
Bố ấy không sai.
Thành Hoa rất tệ, còn Cảnh Chiêu lại rất xuất sắc.
Cô ấy ở Thành Hoa chẳng khác nào tự hủy hoại tương lai, mà dính vào tôi thì càng tệ hơn.
Thực ra, ngay từ ngày đầu tiên ấy chuyển đến Thành Hoa, tôi nên đuổi ấy đi.
Tôi có cả trăm cách khiến tiểu thư chưa từng trải qua gian khổ ấy tự bỏ cuộc.
Nhưng rồi chẳng cách nào sử dụng.
Cảnh Chiêu cứ lén đến hôn tôi một cái là tôi đã không còn tỉnh táo nữa.
Tôi thật sự sợ ấy hôn mình.
Không phải vì không lòng.
Mà là vì quá lòng.
Động lòng đến mức những suy nghĩ đen tối điên cuồng nảy nở trong đầu, muốn giữ người đó không buông, muốn trói chặt ấy lại, để ấy chẳng thể đi đâu nữa.
Hôm đó, khi ấy ôm tôi và muốn cùng đỗ vào một trường đại học, máu trong người tôi nóng ran lên.
Thậm chí, suốt cả tháng đó, tôi đã quên mất mình là loại người gì, thực sự dành công sức học hành, thật sự mơ mộng về việc cùng đỗ đại học với Cảnh Chiêu.
Cho đến khi đám người đòi nợ tìm đến.
Tên cầm đầu là một gã có vết sẹo, : “Mày mới quen đứa giàu có đó phải không? Hỏi vay nó một ít đi.”
Như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, tôi cảm thấy cơn gió lạnh đến tận xương.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: không thể để bọn rác rưởi này nhắm vào Cảnh Chiêu.
Mạng tôi có rẻ, hỏng thì hỏng.
Nhưng Cảnh Chiêu, một nàng tiểu thư đẹp đẽ như thế, tôi không đành lòng để ấy bị hủy hoại.
Tôi thực sự hận.
Hận số phận, hận người cha khốn nạn của mình, và hận cả bản thân.
Sao tôi lại chẳng biết điều?
Người như Cảnh Chiêu, tôi lại dám mơ tưởng sao? Tôi xứng với ấy à?
9
Lý Trạm những lời quá hỗn xược, cứ như muốn tổn thương người khác cho bằng .
Không chỉ tổn thương tôi, Lý Trạm còn tự tổn thương mình.
Tôi không nhịn nữa, cho một trận.
Tôi túm lấy , giáng ba cú vào bụng.
Lý Trạm nhíu mày, không hề đáp trả.
Tôi điên tiết, cắn mạnh vào cằm , tức giận : “Tôi thích học ở đâu thì không liên quan đến cậu. Có phải chúng ta cùng một con đường hay không, cậu cũng không có quyền quyết định.”
Tôi hôn lên môi .
Lý Trạm cố gắng né tránh, bị tôi tát một cái, ngoan ngoãn không đậy nữa.
Anh nằm im, như một xác chết để mặc tôi hôn.
Càng hôn, tôi càng thấy bực.
Mặt Lý Trạm lạnh lùng, cơ thể thì nóng bỏng.
Giả vờ giả vịt.
Khi tôi đã hả giận, ngược lại tôi lại thấy bình tĩnh hơn.
Tôi giữ lấy vai Lý Trạm, cố kiềm chế hỏi : “Nói chuyện đàng hoàng, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Bảo Lý Trạm không thích tôi, tôi không tin một chữ nào.
Chẳng lẽ tôi không hiểu ta?
Tôi chính là hình mẫu lý tưởng của Lý Trạm.
Theo cách của Lý Trạm, tôi là “vừa đủ, không thừa không thiếu, mỗi tấc đều hợp với lòng .”
Nếu Lý Trạm không thích tôi, thì trên đời này chẳng còn ai thích nữa.
Sự tự tin này, chính là Lý Trạm đã cho tôi.
Mười năm bên nhau, tên đàn ông này gần như đem cả trái tim dâng lên cho tôi chơi .
Tháng này, Lý Trạm cũng bị tôi chỉnh cho nghe lời ngoan ngoãn.
Thỉnh thoảng bị ép học hành quá, nghiến răng nghiến lợi, chỉ cần hôn vài cái là lại êm ngay.
Nếu không có chuyện gì xảy ra, Lý Trạm không thể nào đột nhiên thay đổi, cố gắng đẩy tôi ra như thế.
Tôi nghĩ, chỉ cần ra thì giải quyết thôi.
Nhưng có vẻ Lý Trạm không nghĩ .
Anh lạnh lùng hỏi: “Hết điên chưa?”
“Điên xong thì buông ra.” Anh đẩy tôi ra, chỉnh lại quần áo bị tôi nhăn, “Cậu thích ở lại Thành Hoa thì cứ ở, cậu đúng, tôi không quản cậu, cậu cũng đừng đến quản tôi.”
10
Cả tuần, Lý Trạm không đến trường.
Anh tỏ thái độ rõ ràng — chỉ cần tôi còn ở lại, sẽ không học tiếp nữa.
Chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết, tôi lại gặp chuyện khác. Bố tôi đi công tác về, vì chuyện chuyển trường của tôi mà cãi nhau một trận.
Tôi buột miệng bảo ông ấy: “Bố bớt lo chuyện của con đi, lo mà kiểm tra sổ sách của công ty ấy.”
Ông già tự tin đáp: “Là con thì biết cái quái gì về việc kinh doanh, lo thân con cho tốt đi!”
“Tự bố biết bố đã đắc tội với bao nhiêu người rồi, mấy năm nay bố chỉ lo chạy dự án, đã kiểm tra sổ sách chưa? Đê vỡ từ tổ kiến, nếu bố không để tâm, bị người ta lừa thì có mà khóc. Kiểm tra sổ sách chẳng phải việc to tát gì, cứ luôn đi.”
Ông già liếc tôi một cái, nhạt: “Để con lo nhiều phết nhỉ.”
Nghe thế thì cũng coi như là ông đã để bụng rồi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ mình mà ông không chịu nghe.
Về sau tôi còn cố nhắc lại vài lần, cuối cùng ông cũng bắt đầu kiểm tra sổ sách.
Kiểm tra một cái là ra chuyện ngay.
Tổng giám đốc Cảnh lại bận rộn rồi.
Hy vọng lần này ông ấy sẽ ăn tử tế hơn, đừng có mà chơi cho đến sản nữa.
Còn bảy năm nữa là đến lúc ông sản, nếu đến lúc đó thật sự không ổn, tôi sẽ đứng ra đỡ.
Tôi không gặp Lý Trạm ở trường, liền một căn phòng gần nhà .
Trong lòng tôi vẫn còn bực bội, không vội đi tìm ngay.
Lý Trạm là cái kiểu như thế, gặp chuyện gì cũng thích tự mình gánh vác.
Miệng kín như bưng.
Hồi trước, khi cuộc truy quét xã hội đen đến với , dù đầu óc rối tung trước mặt tôi, không hề hé răng nửa lời.
Cho đến khi bản án của Lý Trạm đưa ra, tôi mới biết đã bị bắt.
Lý Trạm không chịu , nên tôi tự mình điều tra.
Tôi thám tử theo dõi mấy ngày, và đúng là đã phát hiện ra vài manh mối.
“Cha ta ăn thua lỗ, vay nặng lãi 30 triệu tệ rồi bỏ trốn, bây giờ chắc số tiền nợ đã vượt quá con số đó.
Đám người đòi nợ thường xuyên tìm đến nhà, Lý Trạm không phải là kẻ dễ bắt nạt.
Mỗi lần bọn chúng đến đòi nợ đều là cả hai bên đều bị thương.
Sau vài lần, đám đòi nợ cũng chán, bèn thỏa thuận mỗi tháng trả 800 tệ.
Lý Trạm việc lặt vặt cũng đủ để trả số tiền đó.
Nhưng gần đây, bọn đòi nợ nghe ta có một người giàu có, nên chúng muốn đòi hẳn 200 nghìn một lần.”
Hiểu rồi, “người giàu có” đó chính là tôi.
Chẳng trách Lý Trạm lại vội vàng muốn cắt đứt quan hệ với tôi.
Tôi trả tiền cho thám tử và muốn ta theo dõi thêm vài ngày nữa.
Nhưng thám tử xua tay từ chối: “Không , thằng nhóc đó phát hiện ra tôi rồi, đuổi theo tôi hai con phố.
Nếu tôi không chạy nhanh thì chắc đã bị ăn đòn rồi.
Theo dõi tiếp có khi tôi còn bị nó đập tan cửa tiệm mất.”
Tôi không ép buộc thêm.
Lý Trạm không muốn tôi dính vào chuyện của , không muốn chia sẻ, muốn đẩy tôi ra khỏi cuộc đời , một mình chìm xuống.
Mơ đi!
Lý Trạm những công việc kiếm tiền nhanh, mà rủi ro cũng cao.
Anh giỏi võ, nên bảo vệ ở các câu lạc bộ giải trí.
Nói hay thì là bảo vệ, thực tế chỉ là một tay .
Tôi mặc bộ đồ gợi cảm nhất, chiếc áo len mỏng với phần cổ rộng hở sâu, đến quán bar nơi Lý Trạm việc.
Khi thấy tôi, Lý Trạm khựng lại, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao quét qua tôi từ đầu đến chân, rồi cau mày, cắn nhẹ vào má chẳng gì.
Một chàng tóc vàng đẹp trai đến gần, rủ tôi ngồi chung bàn. Lúc mời rượu, tay cậu ta cố ý vô chạm vào người tôi.
Sau đó, cậu ta rút ra một điếu thuốc, đưa bật lửa lại gần, hỏi: “Biết hút không?”
Tôi cúi đầu, ngậm lấy điếu thuốc mà cậu ta đưa tới, với lấy cái bật lửa, chưa kịp châm, điếu thuốc đã bị người khác rút khỏi miệng tôi.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy Lý Trạm ngậm điếu thuốc ướt át kia vào miệng, nghiêng đầu châm
lửa, rít một hơi, rồi dập tắt vào gạt tàn, với tên tóc vàng: “Xin lỗi, ấy không biết hút.”
Khói thuốc phả ra, ta bóp nhẹ vào gáy tôi, ánh mắt hướng xuống người tôi: “Chơi đủ chưa?”
Tôi lâng lâng, khẽ.
Ánh mắt Lý Trạm tối lại, khó chịu nhíu mày, như để trả đũa, véo mạnh má tôi, nghiến răng : “Còn hả?”
Lý Trạm dùng lực, kéo tôi ra khỏi ghế rồi dẫn đi.
Tên tóc vàng không hài lòng, túm lấy tôi không buông: “Này, ai đến trước phải có quyền trước chứ?”
Lý Trạm gạt tay hắn ra, giọng điềm tĩnh: “Làm sao biết là đến trước?”
Tên đó vẫn định kéo tôi lại, Lý Trạm ôm tôi lùi lại một bước, giữ tôi trong lòng, rồi quay đầu
chỉ vào hắn, ánh mắt lạnh lẽo, đầy sát khí:
“Đừng vào! Nếu dám chạm vào ấy thêm một lần nữa, tôi sợ mình không kìm
mà đánh gãy tay , thật đấy.
Đứng yên đó, đừng chọc giận tôi, là vì tốt cho thôi.”
Lý Trạm nổi giận, ai cũng phải sợ.
Tên tóc vàng đơ người, không dám đậy.
Lý Trạm kéo tôi ra khỏi quán bar.
Đi qua mấy con hẻm, khi tiếng người dần lắng xuống, chúng tôi mới dừng lại.
Vừa thả cổ tay, lưng tôi đã bị đẩy mạnh vào tường, tiếp đó là Lý Trạm đè xuống.
Môi tôi bị cắn chặt, như một con chó cắn xé.
Tay luồn vào dưới lớp áo len rộng, bóp mạnh vào ngực tôi, rồi di chuyển xuống dưới.
Bàn tay đầy chai sạn, lực cũng rất mạnh, khiến tôi vừa tê vừa đau.
Lý Trạm hôn mạnh bạo, khiến tôi phải ngửa đầu ra sau, cổ tôi gần như sắp gãy.
Chỉ đến khi môi tôi sưng lên, mới buông ra.
Anh bắt đầu hôn dọc xuống cằm và xương quai xanh.
Có lẽ thấy tôi quá thấp, kéo eo tôi lên cao hơn, một chân chen vào giữa, giữ lấy tôi.
Tôi không kiềm chế cảm , ngửa đầu gọi tên đứt quãng.
Lý Trạm càng hôn càng táo tợn, chiếc áo len rộng bị vén lên, cắn vào ngực tôi.
Tay xoa lên bụng tôi, rồi lần xuống cởi quần tôi ra.
Tôi giật mình, giữ chặt tay : “Lý Trạm! Đủ rồi, không !”
Đây là ở ngoài đường!
“Sao lại không?” Lý Trạm ngẩng đầu lên, hơi thở gấp gáp, lòng bàn tay đặt trên bụng tôi, môi ướt át, ánh mắt mờ mịt, “Cậu ăn mặc thế này, chạy đến trước mặt tôi loạn, không phải là muốn thế này à?”
Câu đó khiến đầu óc tôi tỉnh táo lại, lửa trong người cũng nguội đi, tôi không tin nổi hỏi: “Cậu gì?”
Lý Trạm nhạt, giọng điệu tàn nhẫn: “Giả vờ gì chứ? Gợi tôi cả đêm, thật sự nghĩ là tôi không nhận ra à? Muốn à? Tôi cho cậu.”
Tôi tát mạnh vào mặt Lý Trạm, đẩy ra.
Lý Trạm bị tôi tát nghiêng đầu, khóe miệng rách ra, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu ánh đèn đường, lạnh lẽo đến thấu xương.
Một lúc sau, đưa tay lau vết máu ở môi.
Tôi quay người bỏ đi, bước vài bước thì bị Lý Trạm đuổi theo, nắm lấy cổ tay kéo tôi lại, hỏi: “Cậu đi đâu?”
Tôi lạnh: “Cậu quản sao?”
“Tôi không quản cậu.” Lý Trạm kéo lại cổ áo len rộng của tôi, giọng vẫn lạnh lùng, “Nhưng nếu cậu muốn phóng túng thì đi chỗ khác, đừng ở trước mặt tôi mấy trò hèn hạ.”
Chẳng có câu nào lọt tai nổi.
Tôi gật đầu: “Được, tôi sẽ tìm một nơi cậu không thấy mà trò.”
Tay Lý Trạm siết chặt lấy cổ tay tôi, ánh mắt dữ dằn, tức đến mức không gì, đứng im một lúc.
Tôi cổ tay, : “Buông ra.”
Lý Trạm vẫn không buông, từ từ kìm nén ngọn lửa giận trong lòng, một lúc sau mới bật ra một câu: “Tôi không có ý đó.”
Một lúc lâu sau, Lý Trạm cúi đầu, giọng trầm xuống: “Hôm nay là lỗi của tôi, cậu đừng giận nữa. Về đi, Cảnh Chiêu, coi như tôi xin cậu.”
“Xin cậu đấy, về đi… đừng thế này nữa.”
Tôi thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu thiếu niên, như một con thú bị mắc kẹt, dù có cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi lưới đang trói buộc.
Cậu ấy đau khổ đến , tuyệt vọng đến thế.
Dùng hết mọi thủ đoạn tàn nhẫn, cuối cùng cũng bất lực, cúi người, cầu xin sự tha thứ.
Tôi ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu.
Tôi đúng là đồ khốn.
Sao lại cứ phải bắt nạt ấy như thế?
Anh ấy đã rất đau rồi.
Những lời chạm đến tận tim mà ấy ra, trước khi chắc chắn đã tự rạch lên tim mình hàng trăm nhát.
Tôi đau, ấy cũng đau.
Bạn thấy sao?