Bên Em Là Ước [...] – Chương 3

5

Sau khi đưa Lý Trạm về nhà, tôi lén chuyển trường, đến học ở trường Thành Hoa.

Trưa hôm đó, khi tôi vào lớp, thầy giáo đang giảng bài ở trên bục, còn Lý Trạm thì gục đầu ngủ ở phía dưới.

Hàng ghế trước thùng rác, chỉ có mình ngồi.

Tôi lén đi tới, đặt cặp sách xuống bên cạnh , tiện tay rút từ ngăn bàn của Lý Trạm một cuốn sách.

Mở ra xem, trời ơi, còn trắng hơn cả mặt tôi, đến tên cũng chẳng thèm viết.

Đợi đến khi chuông hết giờ vang lên, thầy giáo rời khỏi lớp, tôi đá thẳng vào ghế của Lý Trạm.

Âm thanh không nhỏ, cả lớp đang ồn ào cũng bỗng dưng im lặng.

Thằng mập ngồi bàn trước nhảy ra xa hai mét, cảnh giác Lý Trạm đang dở giấc ngủ: “Tân học sinh, tôi khuyên cậu chạy ngay đi, không thì lát nữa mất mạng đấy.”

Lý Trạm nổi tiếng hung dữ thật mà.

Tôi lịch sự mỉm với thằng mập: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”

Rồi quay lại, tiếp tục đá thêm một phát vào ghế của Lý Trạm.

Thằng mập: “!!!”

“Chậc…” Lý Trạm cử , không thèm ngẩng đầu lên, tiện tay vớ lấy cuốn sách ném về phía tôi, bực bội chửi: “Cút!”

Anh quay đầu, đổi hướng và định ngủ tiếp.

Tôi bắt lấy cuốn sách đó, rồi lại đá tiếp.

“Chết tiệt! Mẹ nó, có thôi không hả!”

Cuối cùng Lý Trạm cũng chịu ngồi dậy, tôi với vẻ mặt lạnh lùng, im bặt.

Anh chằm chằm tôi một lúc lâu, rồi ngả đầu ra sau dựa vào tường, vuốt mặt và tự lẩm bẩm: “Vẫn chưa tỉnh.”

Tôi ném cuốn sách vào người : “Giờ thì tỉnh chưa?”

Lý Trạm: “…”

Chuông vào học vang lên, Lý Trạm nhỏ giọng hỏi tôi: “Sao cậu lại ở đây?”

“Tôi chuyển trường.”

Lý Trạm cau mày: “Chuyển trường gì? Trường cũ của cậu không phải tốt hơn sao? Thành Hoa chất lượng dạy học tệ lắm.”

“Tôi đến để theo đuổi cậu.”

“…Gì cơ?”

Tôi ghé sát vào tai , thì thầm: “Chuyển trường để theo đuổi cậu.”

Lý Trạm đưa tay, dùng ngón trỏ ấn vào trán tôi, đẩy tôi ra, rồi nhạt: “Tôi ghét nhất mấy kẻ chỉ biết đương.”

Anh buông tay, mặt không chút biểu cảm : “Cảnh Chiêu, về lại trường của cậu đi.”

Giáo viên dạy tiếng Anh trên bục không chịu nổi nữa: “Lý Trạm, dắt cùng bàn mới của cậu ra ngoài mà âu yếm đi.”

Lý Trạm: “…”

Tôi: “…”

Tôi im lặng đưa tay lên che mặt.

Trời ơi, xấu hổ quá.

6

Sau câu hét của giáo viên tiếng Anh, tôi lập tức nổi tiếng.

Kể từ đó, tôi mất tên thật, trở thành “Tân học sinh hoang dại âu yếm Lý Trạm”.

Đến lần thứ ba tôi kéo Lý Trạm khỏi giấc ngủ, bắt ép học hành, ánh mắt thằng mập tôi đã chuyển từ sợ hãi sang kính phục.

Nó lén giơ ngón cái với tôi: “Tân học sinh, cậu đỉnh thật.”

Còn Lý Trạm thì sắp bốc hỏa đến nơi rồi, sự bực bội dường như đang muốn bùng ra từ đỉnh đầu.

Tôi chỉ vào sách bảo Lý Trạm ghi : “Chỗ này, đánh dấu vào.”

Lý Trạm thà chết không chịu, hạ giọng với vẻ hung hãn: “Đừng tưởng cậu thầm thích tôi là có thể bậy!”

Tôi liếc một cái: “Ghi nhanh lên, đừng ép tôi hôn cậu ngay trong lớp học thiêng liêng này.”

Lý Trạm: “…”

Lý Trạm bị tôi tra tấn suốt cả buổi chiều, vừa nghe tiếng chuông hết giờ vang lên, lập tức bật khỏi ghế, như thể chạy trốn, nhảy lò cò với cái chân tập tễnh ra ngoài.

Tôi túm lấy vạt áo , ngước đầu hỏi: “Đi đâu đấy?”

“Nhà vệ sinh.”

“Tôi đi với cậu.”

Lý Trạm từ chối ngay: “Không cần.”

Tôi đứng dậy khoác tay : “Đi nào, cậu bị thương, đi lại bất tiện, để tôi dìu cậu.”

Lý Trạm nhướn mày, lặp lại với giọng đầy ẩn ý: “Cậu dìu tôi?”

Anh cắn nhẹ hàm, khẽ: “Cũng .”

Tôi khựng lại một chút, rồi hiểu ra và lên.

Thằng nhóc này, từ nhỏ đã gian xảo.

Nhưng cũng chỉ là . Khi tôi thật sự đưa tay đến thắt lưng , định như thật, thì Lý Trạm nắm lấy tay tôi.

Anh hạ giọng: “Chết tiệt, cậu thật à?”

Lý Trạm nắm chặt tay tôi, cúi đầu, tai đỏ bừng: “Tôi sai rồi tiểu tổ tông, để tôi tự , dơ bẩn tay cậu thì không hay đâu.”

Tôi khẽ cào nhẹ lên bụng , đầy ẩn ý: “Mỗi ngày thuộc lòng cho tôi ba mươi từ vựng, tôi sẽ tha cho cậu một lần.”

Lý Trạm do dự: “Tôi khuyên cậu đừng nước tới.”

Tay tôi khẽ , trượt xuống dưới.

Lý Trạm gồng mình giữ chặt tay tôi, hít sâu một hơi: “Thuộc! Tôi thuộc!”

Suốt nửa tháng liền, tôi bắt Lý Trạm học ban ngày, tối về thì ôn bài.

Tôi còn lên kế hoạch học tập cho .

Lý Trạm quen sống tự do, bảo học hành tử tế chẳng khác nào .

Có những lúc bị dồn quá, ném sách, nổi nóng, buông lời thách thức.

Nhưng chỉ cần ép hôn một trận là ngoan ngay.

Lý Trạm cao to lực lưỡng, cũng chịu để tôi đè lên giường hôn đến khi thở dốc.

Tôi nằm trên người , vênh mặt kiêu ngạo: “Không học thì sẽ hôn!”

Lý Trạm lấy một cánh tay che mắt, tay kia vòng qua eo tôi, như sợ tôi ngã, thở dài, giọng khàn khàn : “Cảnh Chiêu, cậu khổ tôi thế này, rốt cuộc là muốn gì?”

Nghe nhịp tim mạnh mẽ đều đặn của , tôi cảm thấy rất yên tâm.

“Lý Trạm, cậu đã bao giờ nghĩ đến tương lai chưa?” Tôi siết chặt , “Chúng ta cùng nhau cố gắng, cùng đỗ vào một trường đại học, không?”

Cùng đi học, cùng khởi nghiệp, cùng già đi.

Lần này, chúng ta sẽ dựa vào nhau, không ai bỏ người kia lại.

Được không?

Lý Trạm không gì.

7

Đã một tháng rồi mà Lý Trạm không đánh nhau, không rối, không trốn học hay nghỉ sớm nữa.

Trong kỳ thi tháng, còn từ hạng bét lên hạng tám từ dưới đếm lên.

Khi gặp giáo viên, cũng biết chào hỏi, dù là do tôi ép.

Giáo viên chủ nhiệm nắm chặt tay tôi, rưng rưng khen ngợi: “Cảnh Chiêu, tôi phải trao cho em một giải thưởng!”

Không cần thiết đâu ạ.

Vào đúng ngày tôi nhận “Giải thưởng Bảo vệ Hòa bình”, Lý Trạm đã trốn học.

Tôi tìm quanh bên ngoài trường cả nửa ngày, cuối cùng cũng thấy ở gần con hẻm gần nhà.

Lý Trạm đã tháo bỏ lớp băng bó trên chân, đang cầm một thanh sắt, hùng hổ tiến về phía mấy thanh niên bụi đời ở phía đối diện.

Tự tin và ngạo mạn.

Chết tiệt, một chọi sáu, cậu ta không cần mạng sống nữa sao!

Tôi nhặt lấy một viên gạch lao tới, khi đuổi kịp Lý Trạm, tôi liếc , nghiến răng : “Tôi đã bảo đánh nhau thì phải gọi tôi, cậu coi lời tôi như gió thoảng à? Đợi về rồi tôi xử lý cậu sau.”

Lý Trạm ngẩn ra một chút, chửi thề, không đánh nhau nữa, ném thanh sắt xuống, nắm lấy cổ tay tôi rồi kéo chạy.

Bọn thanh niên kia vừa chửi vừa đuổi theo.

Gió thổi tung mái tóc, Lý Trạm hét lớn: “Cậu có phải đồ ngốc không? Ai bảo cậu tới đây!”

Tôi chạy đến không thở nổi nữa.

Chạy qua mấy con hẻm, khi đã cắt đuôi bọn họ, Lý Trạm mới buông tôi ra.

Trái tim đập loạn, cứ như sắp nổ tung.

Tôi cúi người, chống tay lên đầu gối, thở hổn hển.

Lý Trạm liếc tôi một cái rồi quay lưng đi.

Tôi nắm chặt cổ tay , chằm chằm vào : “Cậu đi đâu? Về trường với tôi.”

Lý Trạm quay lưng lại phía tôi, im lặng vài giây.

Giọng lạnh như băng: “Buông ra.”

Tôi không những không buông, mà còn nắm chặt hơn.

Lý Trạm cúi xuống tôi: “Cảnh Chiêu, đã một tháng rồi, cậu vẫn chưa chán à?”

Tôi như lạnh nửa người: “Cậu cái gì?”

“Mọi thứ đều có giới hạn. Khi cậu chơi chán rồi thì quay về đi. Tôi bận lắm, thật sự không có thời gian chơi trò cứu vớt học sinh hư hỏng với cậu đâu.”

Lý Trạm rất bình thản, từng chữ rơi xuống lại đâm thủng từng lỗ trong lòng tôi.

Tôi đứng thẳng người, tức đến run rẩy, túm lấy cổ áo : “Cậu nghĩ tôi tất cả những thứ này chỉ để giỡn với cậu sao?!”

Đồ khốn.

Không có trái tim.

Lý Trạm tựa lưng vào tường, châm điếu thuốc, lạnh lùng tôi: “Nếu không thì là gì?”

“Nếu không thì là gì?” Tôi gần như muốn bật , lại không nổi, tức đến đỏ mắt, “Tôi điên rồi sao? Tự dưng mò đến cái nơi tồi tàn này để với một thằng ngốc như cậu?

Tôi bị bệnh à, thấy cậu bị thương mà bận rộn lo lắng chăm sóc cậu? Tôi rồ dại lắm, thức đêm kế hoạch học tập, soạn bài cho cậu? Đùa à? Tôi đem cả tấm lòng ra với cậu mà cậu nghĩ là đang ?

Lý Trạm, cậu điếc à, không nghe thấy tôi tôi thích cậu, cậu không mù chứ? Tôi để trái tim trần trụi trước mặt cậu mà cậu cũng không thấy sao?”

Khói thuốc bao phủ gương mặt lạnh lùng của , Lý Trạm vẫn không hề lòng, giọng trầm lạnh: “Cảnh Chiêu, cậu có phải nghĩ mình cao thượng, mình sâu sắc lắm đúng không?”

Anh khẽ lạnh: “Đừng tự cảm nữa.”

Tôi sững sờ, tim thắt lại một cái, không tin nổi mà khẽ: “Cậu gì cơ?”

“Tôi cậu tự đa , chỉ có mỗi cậu nguyện. Cậu đặt lên tôi bao nhiêu kỳ vọng, đã bao giờ hỏi xem tôi có muốn hay không?” Lý Trạm nhạt, biểu cảm đầy ác ý.

“Chăm chỉ học tập, ngày càng tiến bộ. Mẹ kiếp cái ‘chăm chỉ học tập’. Cảnh Chiêu, nếu cậu thích người học giỏi, ngoan ngoãn, thì đi mà tìm một học sinh ba tốt. Sao phải cố gắng cải tạo tôi, để rồi ai cũng thấy khó chịu?

Mười mấy năm qua, tôi sống rất tốt, chẳng có vấn đề gì, cũng không muốn thay đổi.

Tôi vốn dĩ là thế, một thằng khốn nạn, kẻ thất bại, không học giỏi, cũng chẳng học . Tôi không thể cùng cậu vào cái đại học chết tiệt nào cả, và cũng chẳng có tương lai gì đâu.”

Lý Trạm phủi tàn thuốc, mắt xuống: “Cảnh Chiêu, tôi khác với những gì cậu nghĩ. Cậu muốn tôi sánh vai với cậu, tôi không , cậu sớm muộn gì cũng sẽ thất vọng thôi.”

“Hôm đó, tôi nghe thấy cậu chuyện điện thoại với bố cậu.” Lý Trạm hút hết điếu thuốc, giọng khàn khàn, “Bố cậu đúng, Thành Hoa tệ thật, cậu không phù hợp với nơi này. Cậu nên trở về trường cũ của mình. Chúng ta vốn không cùng một thế giới.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...