Bên Em Là Ước [...] – Chương 1

Tôi là người của ông trùm xã hội đen.

Sau khi ông trùm bị tử hình, tôi đã xuyên không về năm ấy mười tám tuổi.

Tôi tìm thấy cậu thiếu niên Lý Trạm đang bị thương trong một con hẻm, sau đó tôi liền ép cậu ấy vào tường rồi hôn: “Còn dám đánh nhau nữa, tôi sẽ hôn nát miệng cậu!”

Lý Trạm: ?

1

Ba năm sau khi Lý Trạm bị tử hình, tôi cũng đã đến bước đường cùng.

Tôi không có ý định tự tử, chỉ là tôi đếm nhầm số thuốc ngủ.

Thực sự tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon mà thôi.

Không ngờ, sau khi tỉnh dậy, tôi quay lại năm 2010. Năm đó, bố tôi vẫn chưa sản, ai gặp ông ấy cũng phải gọi một tiếng “Tổng giám đốc Cảnh”.

Năm đó, tôi vẫn là một tiểu thư vô lo, tiêu tiền như nước.

Năm đó, tôi chưa biết Lý Trạm là ai.

Lý Trạm từng kể với tôi rằng ấy học cấp ba ở trường Thành Hoa.

Một ngôi trường tệ đến mức tôi thậm chí chưa từng nghe tên.

Lúc ấy, Lý Trạm ôm tôi, sau khi thỏa mãn, mệt mỏi rít một điếu thuốc: “Phía sau trường Thành Hoa có nhiều con hẻm tối lắm, tôi hay đánh nhau ở đó, chưa bao giờ thua…”

Lý Trạm ba mươi tuổi đã biết thu mình, những nét hoang dã và ngông cuồng đã bị giấu kín trong tận xương tủy, trên mặt không còn chút vẻ tàn bạo nào, chuyện với ai cũng luôn kèm theo nụ ba phần.

Đừng là đánh nhau, đến cả giọng của cũng ít khi lớn tiếng.

Lý Trạm ba mươi tuổi vừa mạnh mẽ cũng vừa dịu dàng. Sự bốc đồng và ngông cuồng dường như đã ở rất xa .

Chúng tôi gặp nhau quá muộn, những năm tháng điên cuồng của , tôi chưa từng trải qua.

Tôi không thể tưởng tượng nổi cảnh Lý Trạm mười tám tuổi đánh nhau sẽ thế nào.

Khẽ : “Thật muốn xem thử.”

Lý Trạm lắc đầu, xoa nhẹ gáy tôi, : “Thôi đi, em sẽ bị dọa cho chạy mất đấy, tiểu thư nhỏ ạ.”

Không ngờ có ngày tôi thật sự chứng kiến Lý Trạm khi ấy mười tám tuổi.

Đúng như .

Có lẽ ấy chưa bao giờ thua trong các trận đánh. Nhưng điều đó không có nghĩa là không bị thương.

Tôi chỉ đến phía sau trường Thành Hoa thử vận may, không ngờ lại thực sự nhặt một Lý Trạm bị thương trong con hẻm.

Đầu cắt ngắn, áo phông đen, quần thể thao.

Đến gần hơn, tôi có thể ngửi thấy mùi mồ hôi mặn chát, xen lẫn với chút hương xà phòng nhàn nhạt.

Lý Trạm ngồi dựa vào tường, dưới chân là một thanh thép bị vứt chỏng chơ, nhắm hờ mắt, lồng ngực phập phồng mạnh.

Trông có vẻ như vừa đánh nhau xong, còn chưa kịp lấy lại sức.

Anh rút một điếu thuốc, ngậm lên môi, ngước đầu lên, ánh mắt vẫn còn đầy vẻ bạo ngược, gặp ánh mắt tôi liền cau có: “Nhìn cái gì?!”

Chậc, cũng dữ dằn đấy.

Tôi ngồi xổm trước mặt , dưới ánh trăng tỉ mỉ ngắm khuôn mặt , chậm rãi đáp: “Nhìn thì sao?”

Bỏ rơi tôi ba năm.

Ba năm không để tôi ngủ yên giấc.

Chẳng lẽ tôi còn không nữa?

Lý Trạm nghĩ tôi đang khiêu khích, ánh mắt đầy hung hãn: “Muốn ăn đòn à?”

Trông ấy lúc này đúng kiểu sẵn sàng xông lên đánh gục tôi bất cứ lúc nào.

Lý Trạm vừa cao to vừa lực lưỡng, sát khí hừng hực, chỉ thiếu mỗi việc dán chữ “khó chơi” lên trán.

Nếu tôi thực sự là một đứa nhóc mười tám tuổi, có lẽ đã bị dọa cho khiếp sợ.

Nhưng tôi không phải mười tám tuổi nữa.

Tôi là một người ba mươi tám tuổi, đã Lý Trạm nâng niu, chiều chuộng suốt mười năm trời.

Anh ấy không dọa nổi tôi đâu.

“Đã bị đánh cho ra nông nỗi này mà vẫn còn cứng đầu.” Tôi không sợ chết mà ấn nhẹ vào vết bầm ở khóe miệng , “Đau không?”

“Chết tiệt.” Lý Trạm sững người.

Phản ứng lại, nhíu mày gạt tay tôi ra, “Cậu bị gì ? Đừng có tay chân, coi chừng ăn đòn đấy.”

Tôi nhướn mày.

Không vui chút nào.

Ngày xưa thì dính lấy tôi hai tư trên hai tư, giờ chạm vào một chút cũng không cho?

Lý Trạm vịn vào tường đứng dậy, chần chừ một lúc rồi mới khập khiễng bước đi.

Chân trái rõ ràng không ổn.

Tôi đỡ lấy , hỏi: “Chân bị thương rồi à? Đi với tôi đến bệnh viện.”

Lý Trạm đẩy tôi ra, cảnh giác và hung dữ: “Đừng phiền tôi, tránh ra xa chút!”

Anh ấy hất tôi ra, suýt nữa tôi ngã.

Tôi tức điên.

Bước tới, nắm lấy vai Lý Trạm, ép vào tường, giữ lấy mặt rồi cúi xuống hôn, cắn môi mạnh mẽ.

Lợi thật.

Đánh nhau bị thương, không cho ai chăm sóc, lại còn dám hung dữ với tôi, đẩy tôi, mắng tôi.

Miệng không ra lời hay, thì khỏi luôn.

Hôn đến khi ngoan ngoãn rồi mới thôi.

Quả nhiên, Lý Trạm ngoan thật. Anh mở to mắt, cơ thể cứng đờ, thở không nổi, mặt đỏ bừng.

Tôi quên mất, năm nay ấy mới mười tám tuổi, là một tên gà mờ còn chưa biết hôn.

Sợ ngạt thở, tôi thả ra, nhẹ nhàng vỗ lên má : “Thở đi.”

Lúc đó mới hít một hơi dài.

Tôi nhẹ: “Vừa nãy không phải dữ lắm sao? Dữ thêm câu nữa cho tôi nghe nào.”

Lý Trạm: “…”

Tôi : “Đi bệnh viện.”

Lý Trạm cứng đầu : “Không đi.”

“Hửm?”

Tôi lại nhích tới gần hơn, đầu môi cọ nhẹ lên môi dưới của .

Lý Trạm giật mình lùi lại một chút, hô lên vẻ bề ngoài hung hăng bên trong lại yếu đuối: “Cậu mà còn lợi dụng tôi nữa, tôi thật sự đánh cậu đấy!”

Muốn đánh tôi thì đánh đi.

Hô hào cái gì.

Tôi cố nén , hỏi: “Đi bệnh viện chứ?”

Lý Trạm: “…”

Tôi đỡ ấy ra đường gọi xe, vừa chậm rãi : “Sau này không đánh nhau nữa, nếu thật sự muốn đánh, phải gọi tôi đi cùng.”

Lý Trạm lạnh: “Tôi quen cậu à? Sao lại quản chuyện của tôi? Cậu nghĩ cậu là ai?”

“Tôi tên Cảnh Chiêu, là người sẽ là của cậu trong tương lai.” Tôi nghiêng đầu, liếc một cái, “Còn dám giấu tôi đi đánh nhau nữa, tôi sẽ hôn cậu nát miệng!”

Lý Trạm quay mặt đi, lầm bầm chửi: ” Thế giới này điên hết rồi à.”

“Cậu gì?”

Lý Trạm mặt không biến sắc, nhanh như gió: “Tôi chẳng gì cả.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...