Bên Cạnh Ác Quỷ – Chương 6

Quay lại chương 1 :

Nếu chị không nhận tiền, sẽ không lấy ta, cũng sẽ không bị ta bạo hành.

Nhưng tôi không hề ngờ rằng, cái gọi là “tiền” ấy, lại cắt từ chính lưng tôi ra.

Tôi chính là con cừu ngu ngốc bị đem đi xẻ thịt.

Bị bán rồi, còn thành thật mà đi đếm tiền giúp kẻ buôn người.

17

Tống Thành hơn tôi năm tuổi, hơn chị tôi ba tuổi.

Hóa ra chị tôi và Tống Thành đã qua lại với nhau từ rất lâu rồi.

Nhưng vì chị từng đương thời cấp ba, không còn trinh trắng, nên khi ở bên Tống Thành, luôn cảm thấy mình nợ ta.

Thế là chị cứ xử như một con chó ngoan ngoãn, nghe lời răm rắp, không có chính kiến, chỉ biết vừa lòng đàn ông.

Tống Thành không đẹp trai, thân hình lực lưỡng, đúng kiểu chị tôi thích.

Để giữ chân ta, sợ ta thay lòng đổi dạ, chị đã nghĩ ra cách “bù đắp” cho ta cái gọi là “trải nghiệm lần đầu.”

Và mục tiêu mà chị nhắm đến — là tôi.

Chị lấy cớ rủ tôi đi ăn đồ nướng, rồi đưa cho tôi ly nước có pha thuốc.

Sau khi tôi lơ mơ, chị đã đưa tôi đến một căn nhà bỏ hoang gần nhà tôi…

Và để mặc cho Tống Thành giở trò đồi bại với tôi.

Chị ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần ta “lấy” tôi một lần là sẽ buông tha, rồi quay về sống tử tế với chị.

Nhưng chị không hề biết rằng, Tống Thành đã nhắm đến tôi từ khi tôi còn học cấp ba.

Còn chị — đối với ta chỉ là đồ chơi giải trí.

Sao ta có thể dễ dàng buông tha tôi ?

Lần đó, tôi bị hắn ta cưỡng hiếp, và hắn còn chụp vô số bức ảnh đồi bại.

Hắn dùng những bức ảnh ấy để uy hiếp tôi, bắt tôi im lặng, bắt tôi phải trở thành “người của hắn”.

Bắt tôi từ bỏ người hàng xóm mà tôi thích, khiến tôi không dám rời xa hắn.

Còn chị, khi biết Tống Thành thích tôi, thì lại dùng chính chuyện đó để ngược lại uy hiếp ta.

Vòi tiền.

Cũng dựa vào đó mà tiếp tục lén lút quan hệ với ta, cùng nhau cấu kết.

Lần bán đứng cái gọi là “lần đầu” của tôi, chị còn lấy 100.000 tệ tiền bịt miệng từ Tống Thành.

Chị tôi thật ra đâu có mù quáng hay ngu ngốc như tôi tưởng.

Chị rất biết tính toán.

Còn khôn ngoan đến mức — biết lấy một phần nhỏ trong số tiền bán tôi đó, đưa cho tôi đóng học phí.

Rồi với tôi: “Đây là tiền chị vất vả kiếm .”

Trong quãng đời tăm tối nhất, khi tôi vừa bị xâm vừa tuyệt vọng vì không còn cơ hội đi học, chị lại giơ tay ra cho tôi chút ánh sáng.

Chút ánh sáng đó — đủ để khiến tôi cảm kích đến rơi nước mắt.

Đủ để khiến tôi sẵn sàng hy sinh tất cả vì chị.

Và đủ để khiến tôi cả đời mang mặc cảm tội lỗi.

Nếu không nhờ con chị — cháu tôi, bé Tiểu Điềm, có lẽ tôi sẽ mãi mãi bị bịt mắt trong bóng tối, không bao giờ biết rằng điều tăm tối nhất, kinh tởm nhất, đau đớn nhất trong cuộc đời tôi — đều là “nhờ ơn” người chị tốt của mình ban tặng.

18

Trẻ con nhiều lúc vô tâm, lời chúng lại chính là sự thật.

Huống hồ Tiểu Điềm vốn dĩ là một đứa trẻ ít .

Chị tôi hay đưa bé đến nhà tôi nhờ trông giúp.

Dù mới bốn tuổi, thật ra con bé đã nhận thức rất nhiều thứ.

Có lần, chị tôi mang con bé đến rồi vội vàng rời đi.

Nhìn chị hấp tấp như , lòng tôi bất an, sợ chị lại bị rể Lâm Hằng đánh.

Tôi định chạy theo thì bị Tiểu Điềm kéo tay giữ lại, bé : “Dì ơi, mẹ đi chơi với rồi.”

Tôi sững người trước lời con bé, liền giả vờ bình tĩnh hỏi: “Mẹ con đi với nào?”

Tiểu Điềm ngây thơ trả lời: “Là mà hôm trước dắt tay dì đi chơi ấy. Mẹ cũng thường chơi ‘giả vờ người lớn’ với đó… Cả hai nằm trên giường chơi giống nhau.”

Câu đó khiến tôi chết lặng.

Tôi vội hỏi lại: “Bố con có biết không?”

Lâm Hằng là một thầu xây dựng nhỏ, không phải ngày nào cũng có mặt ở nhà.

Mỗi lần đi công trình là cả mấy ngày không thấy mặt.

Mỗi khi về thì lại cáu bẳn, trút giận lên vợ con, vừa chửi vừa đánh.

Nên trong mắt Tiểu Điềm, bố là một con quái vật biết ăn thịt người.

Cũng từ lần đó, tôi bắt đầu ý hơn đến điện thoại của chị và Tống Thành.

Điện thoại là nơi giấu nhiều bí mật nhất, đặc biệt là giữa những kẻ đang ngoại — chúng chỉ dám lén lút liên lạc bằng tin nhắn.

Tôi âm thầm tìm cách tiếp cận điện thoại của họ.

Và từ đó phát hiện: Chị tôi gần như tuần nào cũng gặp riêng Tống Thành hai lần.

Mỗi lần nhắn tin với Tống Thành, chị đều lấy chuyện tôi bị xâm ra công cụ đe dọa.

Nhất là khi Tống Thành không muốn gặp, chị sẽ :

“Nếu không đến ngủ với em, em không đảm bảo chuyện cưỡng bức em em và quay clip không bị tung ra đâu đấy.

Tới lúc đó, cả hai ta đều chết!”

Còn Tống Thành thì cũng chẳng phải người tốt lành gì.

Có lần chị bị Lâm Hằng đánh, Tống Thành còn lợi dụng cảm giác hồi hộp lén lút, ép chị phải ra ngoài gặp mình, :

“Anh muốn ngủ với em bây giờ, em phải tìm cách chuồn ra.

Nếu trong một tiếng mà không thấy em ở chỗ hẹn, có khi lại nổi lòng trắc ẩn, chủ hết với em em — rằng chính chị nó là người bày mưu em, rồi còn nhận tiền của sau khi việc xong…”

Bọn họ dường như không xem chuyện tôi bị cưỡng bức là gì to tát.

Tôi xem lại bốn năm tin nhắn của họ, đọc thấy hơn trăm lần những đoạn chuyện tương tự.

Có nghĩa là — họ dùng nỗi đau lớn nhất đời tôi như một loại gia vị để “kích thích” chuyện ngoại , không hề cảm thấy áy náy hay hối hận.

Họ là tội nhân của cuộc đời tôi.

Tất cả đau khổ của tôi đều bắt đầu từ họ.

Và tôi — vĩnh viễn không tha thứ.

19

Cửa phòng thẩm vấn nhanh chóng vang lên tiếng gõ.

Một cảnh sát phụ trách trích xuất camera kéo cảnh sát Dương ra ngoài.

Lát sau quay lại, tôi bằng ánh mắt dịu đi nhiều, không còn kiểu soi mói như trước nữa.

Anh : Lâm Hằng không chết.”

“Không những không chết, mà trước khi Tống Thành bị một tiếng, ta còn xuất hiện gần nhà Tống Thành.”

Camera an ninh quay rất rõ cảnh ta đi vào rồi rời khỏi đó.

Lâm Hằng cũng vì thế mà từ người mất tích chuyển thành nghi phạm chính trong vụ án người.

Còn tôi — người từng bị nghi là rể rồi chôn xác sau vườn — đã minh oan.

Vừa về đến nhà, còn chưa kịp bước qua cổng.

Chị tôi — người tố cáo tôi khiến tôi bị đưa về đồn cảnh sát — từ bên hông nhà lao ra, mặt đầy hoảng loạn:

“Tiểu muội… Lâm Hằng… rể em… không phải đã chết rồi sao?!”

Tôi thản nhiên đáp:

“Anh rể có chết đâu.

Hôm chị về, em định theo lời chị, đem chôn thật.

Nhưng lúc quay lại lấy găng tay… ta biến mất.

Thay vào đó… là Tiểu Hắc đáng thương của em…

Chắc nó bị rể đầu độc chết rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...