Bên Cạnh Ác Quỷ – Chương 3

Tôi hiểu mà.

Bất hạnh của chị, đều là để đổi lấy ước mơ học hành của tôi.

Dĩ nhiên tôi sẽ biết ơn và đền đáp.

Và bây giờ, chính là lúc chị tôi cho rằng tôi phải báo đáp chị ấy.

Chị lại thở dài, vẫn không dám quay đầu tôi.

“Nguyệt Nguyệt, chị còn có con .

Tiểu Điềm là một đứa trẻ không may mắn, bố nó thì khốn nạn như thế…

Nó không thể vừa mất bố lại mất luôn mẹ .

Cho nên em hiểu và thông cảm cho chị một chút không?”

Tiểu Điềm là con của chị, từ nhỏ sống trong bạo lực gia đình, ít , ít .

Quả thực là một đứa trẻ rất đáng thương.

Tôi bình tĩnh lại, nhỏ giọng : “Chị, em biết nên gì rồi, chị yên tâm đi.”

7

Cảnh sát bình thường ít phải việc nặng như đào đất, cầm cuốc xẻng thì gió bay phần phật tốc độ lại không nhanh.

Thời tiết oi nóng, ẩm thấp, đứng ngoài một lúc là thấy bực bội.

Tôi dứt khoát vào nhà, lấy một đĩa lớn lạp xưởng do tôi tự ra mời mọi người ăn.

Vì tôi dùng thịt nạc vai tươi và công thức gia vị bí truyền học từ nên hương vị rất ngon.

Cắn một miếng là nước thịt trào ra, mùi thơm ngập miệng.

Vườn rau sau nhà đã bị đào gần hết, chẳng phát hiện gì, chỉ còn mỗi cây khế là chưa đến.

Trong lòng ai cũng ngầm nghĩ lần điều tra này chắc chỉ là công cốc.

Nhưng đã bắt đầu thủ tục thì phải đến nơi đến chốn, nếu không sẽ bị người khác dị nghị.

Cảnh sát Dương và mọi người cũng muốn nhanh chóng kết thúc để về đồn, sau hơn một tiếng cầm cuốc, ai nấy đều tay phồng, bụng lép.

Dưới lời mời của tôi, mọi người ngồi xuống ăn lạp xưởng, ai nấy đều khen không ngớt.

Cảnh sát Dương vừa ăn vừa : “Lạp xưởng này là ngon nhất tôi từng ăn. Nói không quá đâu, hoàn toàn không có mùi hôi của thịt heo, mà thịt lại giòn và mềm, bảo sao bán chạy như thế trên WeChat và livestream!”

“Mai mốt có dịp, tôi cũng sẽ đặt mua để quà tặng.”

Ăn uống no nê xong, đội cảnh sát lại tiếp tục cầm cuốc lên đào.

Cây khế đã trồng hơn mười năm ở nhà tôi, “rầm” một tiếng, bị đổ xuống.

Tôi gom dĩa về bếp, vừa quay lưng thì nghe chó nghiệp vụ sủa điên cuồng, tim tôi chợt đập mạnh.

Mọi người trong sân lập tức căng thẳng cao độ.

Mẹ của Lâm Hằng lập tức không ngồi yên nữa, định xông tới chỗ cây khế thì bị chặn lại.

Bà ta lên:

“Con chó chết tiệt kia sủa dữ như , là phát hiện ra cái gì rồi đúng không? Là con tôi sao?”

Nghe câu đó mà cứ cảm thấy rợn rợn và chẳng lành chút nào.

Cảnh sát Dương cúi đầu vào hố cây khế, nhíu mày rồi quay lại liếc tôi đang đứng sau sân.

Chị tôi lúc đầu đứng ngay cạnh tôi, thấy ánh mắt của ấy thì run lên, vội né sang một bên.

Muốn tách mình ra khỏi tôi.

Cảnh sát Dương : “Là một con chó đen đã chết. Giòi bọ đã bu đầy rồi. Nhưng mà…”

Anh dừng lại một chút, vẻ nghi ngờ hiện rõ trên mặt: “Con chó này… lại còn mặc áo.”

Anh cùng đồng nghiệp cẩn thận bế con chó đen lên, cởi chiếc áo đang mặc cứng đơ trên người nó, giơ lên lắc lắc rồi hỏi mẹ Lâm Hằng và chị tôi: “Chiếc áo này… hai người có thấy quen không?”

Mẹ của Lâm Hằng gần như không cần nghĩ đã hét lên: “Đó là áo của con tôi!”

8

Bà ta nhận ra áo là của Lâm Hằng liền nhào tới định đánh tôi.

Nhưng chị tôi kịp thời chắn lại, lại bị ăn một cái tát từ mẹ Lâm Hằng:

“Áo của con trai tôi sao lại ở nhà em , lại còn chôn cùng một con chó chết dưới gốc khế?

Hai con đàn bà ác độc, rốt cuộc đã gì con tôi!”

Tôi với cảnh sát Dương rằng, Tiểu Hắc là con chó tôi nuôi gần mười năm nay, nó trung thành và luôn bảo vệ tôi, tôi coi nó như người thân trong nhà.

Mấy hôm trước, khi tôi thức dậy thì phát hiện nó đã chết.

Nó bảo vệ tôi suốt hơn mười năm, nên tôi mong nó kiếp sau đầu thai thành người, sống tốt hơn.

tôi mới tắm rửa, mặc quần áo cho nó.

Còn chuyện tại sao lại dùng áo của Lâm Hằng, là vì chị tôi đưa cho tôi.

Tôi chị và :

“Chị từng bảo định vứt một đống quần áo đi.

Em nghĩ thay vì vứt thì để em lấy giẻ lau, có thể dùng lót chân, lau nhà, còn đỡ hơn để cây lau nhà kéo nước khắp sàn, đúng không?”

Chị tôi sắc mặt tái nhợt, gật đầu:

“Em tôi lạp xưởng, sàn nhà hay bị vấy máu.

Dùng quần áo cũ lót dưới thớt, xài xong thì vứt, sẽ không bẩn cả nhà.”

Cảnh sát Dương rõ ràng là không hoàn toàn tin lời giải thích đó.

Nhưng ngoài chiếc áo từng do Lâm Hằng mặc, cả căn nhà cũng không tìm ra thêm manh mối nào.

Cho dù họ vẫn nghi ngờ tôi, không có bằng chứng để bắt, nên đành phải thu quân rút về.

Trước khi đi, vì đã hỏng vườn rau và cây trái của tôi, họ còn móc tiền túi ra bồi thường một ít.

Sau một ngày ồn ào, người bu xem náo nhiệt cũng như mẹ của Lâm Hằng đều đã rời đi.

Trong nhà cuối cùng chỉ còn lại tôi và chị.

Tôi thở phào, quay lại bếp, chị tôi cũng đi theo vào, ngập ngừng một lát rồi run rẩy hỏi:

“Nguyệt Nguyệt… ta… ta không phải đã bị chôn ở đó sao? Sao lại không tìm thấy?”

Tôi quay phắt lại chị: “Chị đang mong cảnh sát thật sự đào xác của Lâm Hằng à?”

Chị lắc đầu, ánh mắt tôi có chút sợ hãi:”Không… không phải… chị chỉ là…”

“Đừng lo, em đã giấu rồi. Nơi đó chắc chắn mọi người không ngờ tới, cũng chẳng thể tìm đâu.”

9

Tôi vớt một ít gan và lòng heo kho từ nồi ra, cho vào hộp đựng thực phẩm.

Lại lấy thêm vài cây lạp xưởng bỏ vào.

Tôi quay đầu lại chị, hỏi:

“Chị, mọi người đều khen lạp xưởng của em ngon.

Nhưng họ không biết là món lòng kho em còn ngon hơn nữa cơ.

Nhưng mỗi lần chỉ có một bộ lòng, đến em còn tiếc không dám ăn nhiều.

Hôm nay em để dành một phần, chị mang về ăn nhé.”

Chị ngẩn người tôi.

Tôi vừa đóng hộp vừa thở dài:

“Tiếc là Tiểu Hắc không còn ăn nữa…

Nếu nó còn sống, chắc chắn nó sẽ vui lắm.”

“Dù sao thì lòng hôm nay cũng là mới mới nấu, tươi và mềm, nó mê mấy món lòng này lắm.”

10

Dọn đồ xong xuôi, tôi vừa quay đầu lại thì bị giật mình bởi chị đang đứng ngay sau lưng.

Sắc mặt chị tái nhợt, vào hộp lòng và lạp xưởng trong suốt, toàn thân run rẩy.

Rồi bất ngờ, chị bắt đầu nôn khan ngay trước mặt tôi.

Tôi hoảng hốt:

“Chị sao thế? Chỗ nào không khỏe à?”

Tôi bước tới định xoa lưng cho chị, chị lại tránh né.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...