:
Vì một thỏi son, rể đánh chị tôi gần chết.
Sau đó ra ngoài uống rượu rồi mất tích.
Cảnh sát tìm đến tôi.
“Người hàng xóm báo rằng nhà tối qua băm thịt suốt cả đêm.”
Tôi nhạt: “Tôi nhận đơn đặt hơn trăm cân lạp xưởng, tuần sau phải giao hàng nên chỉ có thể tranh thủ ban đêm.”
1
Ngày phát lương, tôi mua một thỏi son tặng chị.
Không ngờ rể vừa thấy cây son ấy liền nổi giận, ra tay đánh đập chị tôi thậm tệ.
“Con đàn bà thối tha, mày mua son là định đi quyến rũ thằng nào đấy hả?”
“Nói đi, có phải lúc tao không có nhà thì mày lén lút dan díu với thằng khác không?”
“Tao phải đánh chết con đĩ như mày, xem mày còn dám loạn nữa không!”
Nếu không nhờ hàng xóm nghe thấy tĩnh chạy sang kéo ra, thật sự đã đánh chết chị tôi rồi.
Lâm Hằng, bên ngoài thì nho nhã, bên trong lại là loại cầm thú không bằng.
Trước khi cưới, ngọt ngào dụ dỗ chị tôi.
Sau khi cưới, coi chị như bao cát trút giận, tí là đánh là chửi.
Chị tôi sợ hãi, từng chạy trốn, từng thử đề nghị ly hôn.
Nhưng cuối cùng vẫn bị tìm ra, và đổi lại là những trận đòn còn tàn nhẫn hơn trước.
“Loại như mày, rách nát thế này, rời khỏi tao thì ai thèm lấy? Muốn ly hôn á, trừ khi tao chết!”
2
Sau khi biết thỏi son là tôi mua, Lâm Hằng không những không nguôi giận mà còn xông đến nhà tôi.
Tôi không dám mở cửa cho vào.
Anh vừa đạp cửa vừa chửi: “Đệt mẹ mày, bản thân đã lẳng lơ còn xúi giục vợ tao hư hỏng. Trước đây mày xúi chị mày ly hôn với tao, tao nhịn mà không mày, giờ mày còn tặng son cho nó, mày định để nó ra ngoài tìm trai sao?”
“Còn dám sau lưng giở trò, tao xử luôn cả mày.”
“Phì, cái loại đại học đại iếc gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là con đĩ thích khoe thân thôi, cẩn thận tao cho mày biết tay!”
Từng lời khiến tôi lạnh cả sống lưng.
Dựa vào bản tính cầm thú của , tôi tin thật sự dám .
Chỉ đứng sau cánh cửa, tôi đã sợ đến mức tay chân run rẩy.
Chị tôi phải sống dưới cùng mái nhà với , chắc còn thê thảm hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, tôi thấy tuyệt vọng thay cho chị mình.
Hàng xóm nhắn hỏi tôi có muốn gọi cảnh sát không.
Tôi bảo đừng, thế chỉ khiến nổi điên hơn.
Chị tôi từng thử gọi cảnh sát khi bị đánh.
Cảnh sát đến, liền khúm núm giả bộ.
Nhưng khi họ rời đi, đánh càng tàn nhẫn hơn.
Nhiều lúc tôi nghĩ, hôn nhân đúng là một bến cảng.
Ở với người tốt thì là nơi sưởi ấm nhau.
Nhưng ở với người tệ, hôn nhân chẳng khác gì nơi dung túng cho ma quỷ quái.
Bị người lạ đánh, cảnh sát còn có thể bắt giam, lập hồ sơ.
Nhưng nếu bị chồng đánh, cảnh sát lại thường chỉ hoà giải.
Chờ họ đi rồi, chỉ có trả thù là càng thêm nặng nề.
Vậy nên, vợ chồng là bến cảng, hay là xiềng xích?
Anh mắng chửi đến mệt thì buông một câu: “Tốt nhất đừng để tao thấy mặt mày, không tao đấy”, rồi bỏ đi.
Tôi đứng bên cánh cửa, lưng đã đẫm mồ hôi lạnh.
…Cuối cùng cũng đi rồi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác an toàn quay lại, tôi về phòng nghỉ ngơi.
3
Hai ngày sau, tôi xách thịt heo mua từ ông hàng thịt về nhà.
Nhưng vừa đến nơi, tôi thấy trước cửa nhà mình có rất nhiều cảnh sát vây quanh.
Chị tôi và mẹ già của Lâm Hằng cũng có mặt ở đó.
Cảnh sát với tôi, Lâm Hằng đã mất tích.
Tôi thấy kỳ lạ, mất tích thì đến nhà tôi gì? Không phải nên đi tìm người sao?
“Mẹ của Lâm Hằng cho rằng việc mất tích có liên quan đến .”
Một cảnh sát trông còn khá trẻ với tôi:
“Ngày Lâm Hằng mất tích, ta từng đến nhà . Sau đó thì không ai thấy ta nữa.
Theo điều tra, hàng xóm quanh đây đều nhà tối qua băm thịt suốt đêm.
Cô Chu, chúng tôi cần biết rõ hành của trước và sau khi gặp Lâm Hằng vào hôm đó.”
Mẹ già của Lâm Hằng chỉ tay vào mặt tôi, mắng chửi:
“Chắc chắn là con đĩ như mày chết con tao rồi!”
Bà già đó bình thường đã luôn quát tháo chị tôi, miệng lưỡi cay độc.
Chị tôi từ lâu đã oán giận bà ta, không dám cãi lại.
Vì chỉ cần cãi một câu là sẽ bị Lâm Hằng đánh.
Lần này thấy tôi bị chèn ép, chị tôi đứng ra, chỉ tay vào mặt bà ta mắng lại:
“Em tôi còn là con nhà lành, bà lại mở miệng ra là chửi người ta đĩ, tôi thấy bà mới là con đĩ già thì có!”
Bị mắng, bà già tức điên lên, muốn lao vào đánh chị tôi bị cảnh sát ngăn lại.
“Nếu còn tay chân, tôi sẽ đưa cả đám về đồn!”
Cảnh sát trẻ tên Dương quay lại tôi, hỏi kỹ hình tối hôm trước khi Lâm Hằng đến nhà tôi.
Tôi kể lại toàn bộ việc Lâm Hằng đến đạp cửa và chửi rủa tôi.
Còn chỉ ra hàng xóm có thể chứng rằng suốt đêm tôi không hề ra ngoài, cũng không tiếp gì với ta.
Tôi :
“Lúc đó tôi không biết ta có uống rượu hay không, ta sẽ tôi.
Tôi sợ lắm, vì trước đây ta từng đánh tôi rồi.
Tôi đâu có ngu mà ra ngoài gặp ta, tôi còn sợ bị đánh chết nữa là!”
Cảnh sát Dương gật đầu:
“Cô hôm đó thịt cả đêm để lạp xưởng? Nhưng tháng này ít người bắt đầu lạp xưởng sớm .
Thời tiết không hợp, phơi dễ bị mốc, sao lại sớm ?”
4
Tôi mở điện thoại, cho họ xem trang cá nhân trên WeChat.
Tốt nghiệp xong, tôi không tìm công việc phù hợp nên ở nhà đồ ăn gia đình và livestream nấu ăn.
Tôi bán thịt nguội và lạp xưởng trên WeChat và một nền tảng livestream.
Vì đồ ăn tôi ngon, nên đơn hàng cũng rất ổn định.
Tôi :
“Nếu cứ phải đợi thời tiết mới thì tôi đã chết đói lâu rồi.
Dù không có nắng gió để phơi lạp xưởng, tôi cũng đã mua máy sấy thực phẩm.
Không ảnh hưởng gì đến việc hàng hết.”
Tôi chỉ vào đống thịt heo vừa xách về:
“Nếu không tin, có thể đến hỏi ông chủ sạp thịt mà tôi hay đặt hàng.
Cách đây hai hôm tôi có đặt hơn 50 cân thịt bên đó.”
Cảnh sát Dương đống thịt, trầm ngâm một lúc rồi muốn vào nhà xem thử.
Bạn thấy sao?