14
Tôi lập tức đưa tay lên thử trán .
Không nóng mà?
Vừa rút tay lại — Giang Thì Vọng liền giữ lấy tay tôi, kéo dọc từ ngực xuống tới bụng dưới.
Nếu không phải đang ở nơi công cộng, có khi đã dám… “hào phóng” hơn rồi ấy chứ.
Đúng lúc đó, Lục Thao đi tới vẫy tay chào, Giang Thì Vọng liếc xéo, hừ lạnh một tiếng:
“Có rồi còn thả thính Trì Miên,
cậu không xứng đáng crush của ấy!”
Bốp! Trần Tranh đá thẳng Lục Thao ra khỏi ô.
“Tôi đứng về phía chị em!”
Lục Thao cuống lên nhảy dựng:
“Cái gì chứ! Crush của Trì Miên chính là cậu mà, Giang ca!”
Giang Thì Vọng đơ người tại chỗ.
Anh ngơ ngác hỏi:
“Cậu gì cơ…?”
Rồi quay sang tôi, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng:
“Vợ ơi, cậu ta đúng không?”
Tôi lí nhí như muỗi kêu:
“…Ừm.”
“Vậy ra… crush của em là !”
Khi hiểu lầm giải tỏa,
ba đứa bọn tôi bắt đầu đối chiếu lại từng chuyện một.
Mà càng đối, tôi với Giang Thì Vọng lại càng muốn bóp cổ Lục Thao.
Lục Thao lôi ra “lá bài tẩy cuối cùng”:
“Thế… còn mấy thứ cậu đặt mua online thì giải thích sao?!”
“Gì cơ?”
Khi lịch sử đơn hàng lôi ra ánh sáng,
tai Giang Thì Vọng đỏ ửng như sắp nổ.
Lục Thao đắc ý như bắt vàng:
“Đây! Rõ ràng còn gì!
Xích sắt, còng tay, roi da! Kinh dị quá đi mất!”
Trần Tranh ghé mắt rồi vỗ nhẹ đầu Lục Thao:
“Thôi con à, về nhà đi…”
Giang Thì Vọng nở nụ lạnh:
“Không phải cậu định vào công ty thực tập à?”
Lục Thao hai mắt sáng rỡ, suýt nhào lên ôm chân :
“Anh Giang, là ba tôi cũng !”
Giang Thì Vọng hờ hững :
“Đợi cậu chính thức nhận, tôi sẽ cho cậu sang châu Phi việc.”
Lục Thao: tôi không còn muốn “xì xì” gì nữa.
Cuối cùng, Trần Tranh dắt Lục Thao “về nhà ăn cơm”, để lại tôi với Giang Thì Vọng giữa… bầu không khí xấu hổ đến phát nổ.
Tôi có cảm giác như vụ ngoại bị bại lộ tại trận .
Giang Thì Vọng khẽ :
“… Mấy món đó là đặt cho bản thân dùng.
Không phải em từng gửi cho — ờ, lúc còn tưởng là thân — rằng em thích con trai đeo vòng cổ sao?
Còn … XP của em là…”
Tôi lập tức bịt miệng lại.
Cái đó là vì tôi tưởng là bé nên mới tiện mồm mà ra!
Tất nhiên là… cái gì hot thì cái đó thôi!!!
Nhưng Giang Thì Vọng kéo tay tôi ra, cúi đầu hôn vào lòng bàn tay tôi, giọng dịu dàng:
“Vì em, cái gì cũng có thể học.”
—
LẠI HẠNH PHÚC RỒI GIA ĐÌNH ƠI AAAAAAAAAA!!!
15
Hôm nay tôi chỉ dám… nắm tay Giang Thì Vọng một chút thôi.
Dưới ánh mắt cún con ấm ức của ấy, tôi đã phải dỗ dành liên tục.
Trong ánh soi mói của hội hóng hớt, tôi rụt rè rút về giường trốn.
Tối đến, Giang Thì Vọng lại gửi lời mời hẹn hò:
【Vợ ơi, mai đi chơi nhé. Mặc cái này cho em xem có không?】
Ảnh đính kèm: Cơ ngực căng mẩy đeo vòng cổ.
Tôi:
【Được.】
Giang Thì Vọng tiếp tục mè nheo:
【Vợ sao lạnh lùng quá … Không phải em là bảo bối mà vợ nhất sao?】
Tôi vừa ngượng muốn độn thổ vừa… sướng âm ỉ trong lòng.
Trời ơi, kiểu cún con nũng nịu này ai mà chịu nổi cơ chứ!!!
【Sticker quay vòng vòng sung sướng】
【Bảo bối vợ nhất~ chụt chụt~】
Chủ nhật, tôi dậy thật sớm.
Trang điểm, phối đồ, nghiêm túc chuẩn bị chiến phục cho buổi hẹn.
Không ngờ Giang Thì Vọng còn dậy sớm hơn cả tôi.
Đang tắm mà còn tiện thể gửi luôn một tấm ảnh “ướt át lấp lửng” —
nước nhỏ giọt, ánh sáng mờ mờ, bắp thịt căng bóng…
Trời ơi, sáng sớm như … đừng có kích thích quá đáng chứ!!!
Tôi lập tức lưu ảnh, rồi mở chế độ “khen nịnh điên cuồng”:
【Đẹp trai quá đi mất! Bạn trai ai mà đỉnh thế này nhỉ!
Ơ… khó đoán thật đấy!】
Rất nhanh sau đó, hàng loạt ảnh mới tiếp tục gửi đến.
【Không biết hôm nay vợ định mặc gì… Anh nên mặc bộ nào để hợp với em?】
Tôi ôm điện thoại ngốc nghếch, ngẩng đầu đối diện với chính mình trong gương —
khoé miệng cong đến tận mang tai.
Trời đất ơi, kiềm chế lại! Tỉnh táo lại!
Chị trưởng phòng vừa đi vệ sinh về, liếc tôi với ánh mắt đầy ẩn ý:
“Đi về nhớ báo cáo hình tiến triển nhé!”
10:30, tôi chuẩn bị đâu ra đấy.
Giang Thì Vọng nhắn tới:
【Vợ ơi, đang ở dưới rồi, giờ ít người lắm, em xuống đi nè.
Rồi mình đi ăn sáng — món vợ thích nhất: tào phớ và bánh cuốn~】
【Em tới đây~】
【Sticker cún con nhào tới~】
Tôi đeo ba lô, chạy vèo xuống lầu.
Giang Thì Vọng dang tay chờ tôi.
Tôi đang định lao vào ôm lồng ngực mềm mại ấm áp của thì —
BÙM! Một bóng người lao đến từ sau lưng Giang Thì Vọng, ôm chầm lấy tôi!
Là Linh Nhạc — bé của tôi!
“Bé ơiiii, tớ đến chơi với cậu nè Bất ngờ không? Ngạc nhiên không?!”
16
Tôi thấy Giang Thì Vọng siết chặt bó hoa hướng dương nhỏ xíu trong tay.
Ánh mắt cún con ấm ức, chớp mắt tôi như kiểu “vợ bỏ con đi theo người mới”.
Đúng lúc đó, Linh Nhạc đột nhiên gào khóc om sòm, mắng người cũ một trận te tua:
“Bé ơi cậu không biết đâu! Giang Thuấn thật sự quá đáng…!”
Tôi vừa dỗ, vừa phụ họa mắng chửi:
“Đúng đúng, loại cặn bã! Cút!”
…vừa tranh thủ nhắn tin xin lỗi cho Giang Thì Vọng:
【Bé ơi em xin lỗi! Bạn thân em cố tới tìm em, mà nó vừa mới thất nữa… Lần sau em sẽ bù cho nhé không?】
【Xin lỗi nha bảo bối~~ Em nhất luôn, thơm thơm nè~】
Giang Thì Vọng trả lời ngay, câu chữ lại khiến tim tôi vỡ thành từng mảnh nhỏ:
【Không sao đâu, em cứ ở bên ấy đi.
Anh có thể tự mình ăn sáng, đi dạo khu vui chơi, ngồi đu quay, ăn lẩu cay một mình…】
【Không buồn xíu nào đâu, biết cách tự vỗ về bản thân mà~】
Tôi lập tức cảm thấy tội lỗi dâng trào như triều cường.
Lập tức cam kết:
【Kết thúc cái này em về liền! Anh muốn thơm mấy cái cũng luôn!】
Cả ngày hôm đó, Linh Nhạc lôi tôi đi ăn đi chơi không ngừng nghỉ.
Tôi tưởng cuối cùng ấy cũng chịu về khách sạn nghỉ rồi —
Ai ngờ nàng đột nhiên ghé sát lại, giọng trầm thấp đầy ám muội:
“Chúng mình đã chia sẻ với nhau bao nhiêu video ‘nửa kín nửa hở’ như …
Cậu không tò mò muốn trải nghiệm thật chút à?”
Tối hôm đó, Linh Nhạc dẫn tôi đến một tiệm bar “có chọn nam mẫu”.
Cô ấy ôm tay tôi, bỗng rùng mình một cái:
“Sao tớ cứ có cảm giác như bị ai đó theo dõi nhỉ?”
Vào trong, gọi liền mấy người mẫu nam.
Tôi thì ngồi bên cầm ly rượu lắc tới lắc lui mà chẳng uống giọt nào.
Tôi sốt ruột lắm!
Tôi còn phải về nhà thơm trai cơ mà!
Tôi lén nhắn cho Giang Thì Vọng:
【Bé ơi ngủ chưa? Đừng ngủ vội nha!】
Ngay lúc đó, một nam mẫu tiến đến gần và gọi tôi:
“Bảo bối~”
Tôi chạy!
Không không rằng, lập tức dùng kỹ năng “thoát thân khẩn cấp”!
17
Vừa ra khỏi phòng, tôi liền bị một bàn tay kéo lại, đẩy mạnh vào một lồng ngực ấm nóng.
Hương thơm lạnh mát quen thuộc bao trùm lấy tôi.
“Giang Thì Vọng?”
“Hắn cũng gửi ảnh cơ bụng cho em xem sao?
Chỉ thế mà dám gọi em là ‘bảo bối’ à?
Hừ, ghen đấy!”
Giang Thì Vọng cúi xuống, mũi nhẹ nhàng cọ vào cổ tôi như đang giận dỗi mà nũng.
Cái cổ vốn nhạy cảm của tôi nhột nhột nóng rát, tim bắt đầu loạn nhịp.
Tôi nhướng mắt , nhẹ nhàng nghịch cổ :
“Vậy thì sao mới hết giận?”
Phía sau vang lên tiếng thở dồn dập của .
Trong hành lang tối om, Giang Thì Vọng ôm chặt lấy eo tôi từ phía sau, kéo tôi lại, ép tôi quay đầu… rồi hôn.
Tay siết chặt bên hông, không cho tôi trốn đi đâu .
Tôi bị hôn đến mức chân đứng không vững, đầu óc quay cuồng.
Về đến ký túc xá, tôi vẫn còn choáng như vừa bị xe cán.
Tôi định mở vài video “sát rìa” để hạ nhiệt tí…
Thì không biết có phải do bị điện thoại nghe trộm không —
thuật toán liền đề xuất hàng loạt video: bịt mắt, cà vạt, còng tay, vòng cổ… đủ combo!!!
Sáng hôm sau.
Khi tôi còn đang run rẩy thì tin nhắn của Giang Thì Vọng đã đến trước:
【Tới đây.
Anh cởi cho em xem, bảo đảm đẹp hơn bọn trong video!】
【Mà tiện quá, bộ đạo cụ lần trước đặt vẫn chưa dùng tới~】
Lúc đó tôi mới nhận ra — mấy video mình share nhầm người rồi.
Tôi còn chưa kịp giả vờ từ chối ngượng ngùng thì…
Vèo vèo vèo — Giang Thì Vọng gửi liền mấy tấm ảnh selfie trong gương:
Bịt mắt, vòng cổ, tư thế lưng thẳng căng, ánh đèn mờ mờ gợi cảm.
【Bảo bối có muốn cầm sợi dây xích này không?
Dẫn đi đâu cũng .】
A a a a a a!!!
Gợi cảm quá gợi cảm quá gợi cảm quá!!!
Bị sắc đẹp và dục vọng dụ dỗ, tôi quyết định — LÊN ĐƯỜNG!
Gia đình ơi, chờ tin mừng của tôi nhé aaaaaaaaa~!!!
[Hoàn]
Bạn thấy sao?