Cư dân mạng 1: [Ồ, có phải là bộ phim truyền hình về ngành nghề mới ra mắt không? Cô ấy không phải là một vai nhỏ trong đó sao? Sao còn đi học hí kịch nữa.]
Cư dân mạng 2: [Mặc dù , đoạn vừa rồi thực sự không tệ, tôi cũng khóc.]
Cư dân mạng 3: [Con nhỏ lắm mưu nhiều kế, tham gia chương trình ca hát nhảy múa mà lại đi mấy trò này!]
...
Tôi chỉ biết rằng, tôi đã đạt số điểm rất cao ở vòng đầu tiên.
Và đây là một khởi đầu rất tốt.
2
Sau vòng đầu tiên hôm nay, mọi người đã có cái khác về tôi.
Tối về đến nhà chung, các cùng phòng còn chào hỏi tôi.
Chỉ có điều, mọi người dường như đều đang lo lắng cho buổi livestream thú vị vào ngày hôm sau.
“Buổi livestream lần này khá quan trọng, phải để khán giả để mắt đến mình mới .”
“Team bên cạnh trình diễn thời trang đồ ngủ, tôi thấy ý tưởng này khá mới mẻ.”
“Làm thế nào để khán giả có thể nhớ đến mình đây?”
Bốn người cùng phòng khác ở bên dưới nghĩ mãi không ra cách, đang bàn tán rôm rả.
Tôi thò đầu ra từ giường tầng trên, cẩn thận hỏi: “Mọi người... biết chơi Vương Giả không?”
Vừa dứt lời, bên dưới im bặt.
“Chỉ cần mọi người biết chơi một chút là , tôi có thể dẫn dắt.”
“Thực ra, tôi có một ý tưởng cho buổi livestream thú vị vào ngày mai.
“Chúng ta có năm người, có thể trình diễn một màn esport.”
Tống Khởi mắt sáng lên.
“Ý tưởng này đấy! Nghe có vẻ khá thú vị!”
“Nhưng mà... cậu có dẫn dắt chúng tôi không?”
Tống Khởi là người có khả năng ca hát nhảy múa tốt nhất trong số năm người chúng tôi, đồng thời cũng là trưởng phòng.
Nghe ấy đồng ý, những người khác cũng không có ý kiến gì.
Rất nhanh, chúng tôi kết rồi vào tập luyện vài ván.
Trình độ chung của họ cũng ổn, chỉ có Tống Khởi yếu hơn một chút, chỉ biết chơi mỗi Triệu Vân.
Tôi bảo họ xác định một vị tướng mà mình chơi giỏi nhất, sau đó sắp xếp đường đi tương ứng.
Chỉ trong vòng năm phút, tôi đã thiết kế ra một đội hình lấy tôi cốt lõi.
Tôi lần lượt phân tích chiến thuật mà mình hình dung, cẩn thận giảng giải cho họ.
“Mọi người nhớ nhé, ngày mai không chỉ là trận đấu biểu diễn, mà còn là trận đấu vinh quang.”
“Chúng ta không chỉ phải giành chiến thắng trong trận đấu bình thường, mà còn phải phát huy hết khả năng của mình, thể hiện mọi chi tiết.”
“Chỉ như , khán giả mới nhớ đến chúng ta.”
Nói đến đây, ánh mắt của các cùng phòng tôi, đã chuyển từ ngưỡng mộ nông cạn sang cuồng nhiệt.
“Ấu Kinh, cậu biết hát hí khúc, chơi game lại còn giỏi như !”
“Cậu chính là solo chơi Vương giả vinh diệu cũng giật năm mươi sao mà! Đừng khiêm tốn nữa!”
Đối mặt với lời khen ngợi của họ, tôi mỉm trong lòng không hề dao .
Bởi vì chơi game này... Tôi vẫn luôn cho rằng, khá đơn giản.
Chỉ cần có thể dựa theo logic cơ bản, phân tích cụ thể thời điểm là .
Hiểu bản thân ở mỗi thời điểm nên xuất hiện ở đâu gì, sau đó dựa theo thời điểm tương tự để dự đoán thái của đối phương.
Không chỉ chơi game, khi xử lý nhiều việc, tôi đều quen phân tích logic rõ ràng trước, sau đó theo kế hoạch mình đề ra, thực hiện không ngại mưa gió.
“Nhưng mà, mọi người có nghe đồn chưa, buổi livestream thú vị ngày mai, sẽ có một khách mời bí ẩn bất ngờ xuất hiện.”
Bên kia, Trì Ý Chi đột nhiên : “Điểm của buổi livestream ngày mai, cũng sẽ có điểm cộng thêm của khách mời.”
“Khách mời ngày mai là ai ?” Tôi hỏi.
Tống Khởi giành trả lời: “Tôi biết tôi biết, là Tam kim Ảnh đế Phó Ứng Ngôn!”
Phó Ứng Ngôn.
Nghe thấy cái tên này, thái dương tôi giật một cái.
Sao lại là cậu ấy?
3
Phó Ứng Ngôn là học cấp ba của tôi.
Nói cũng khéo, năm đó cậu ấy viết thư cho tôi tôi từ chối, lý do là tôi phải học hành cho tốt.
Lớp mười hai thi nghệ thuật quá bận, tôi dồn hết sức lực vào việc ôn thi, căn bản không có thời gian để ý đến những chuyện khác.
Kết quả là trớ trêu thay, chúng tôi đều thi đỗ vào khoa diễn xuất của Học viện điện ảnh.
Nhưng Phó Ứng Ngôn may mắn hơn, học kỳ hai năm nhất, cậu ấy đã đạo diễn nổi tiếng để mắt đến, lại có vai diễn phù hợp với mình, trực tiếp đoạt giải ảnh đế.
Tôi còn đang khổ sở luyện tập sớm tối ở Học viện điện ảnh... Phó Ứng Ngôn đã đặt một chân vào giới giải trí và nổi tiếng rồi.
Sau đó tôi cũng vụng về chen chân vào giới giải trí, kết quả thì cũng đã rõ ràng.
Thời cấp ba giống như điểm giao nhau duy nhất của chúng tôi.
Từ đó về sau, Phó Ứng Ngôn càng đi càng xa, còn tôi, có cố gắng thế nào thì cũng chỉ đi ngược lại với ước mơ của mình.
Bạn thấy sao?